Chương trước
Chương sau
“Không cần ngạc nhiên tự hỏi vì sao tao lại biết đến nó, bí mật này chôn cất trong lòng tao đã mười mấy năm rồi, đừng nói là mày, bất cứ kẻ nào cũng không hề biết đến nó được” Bàng Phi Nham tiến lên một bước, hơi thở quanh người lập tức khí thế hơn một chút, nhìn chằm chằm Giang Đạo Nhiên rồi quát lớn: “Mang ra đây!” “Soạt!” “Soạt!” Hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc trong nháy mắt tiến lên chắn trước người Giang Đạo Nhiên, bộ râu dài phe phất.

“Món đồ đó là thứ thuộc về riêng nhà họ Giang, những người khác cho dù có chết cũng không thể giao ra được, đó là di chúc của ba cậu!” Yến Xích Nam nói: “Đạo Nhiên, cậu còn nhớ hay không?” “Đúng vậy” Giang Đạo Nhiên cung kính gật đầu.

“Vậy thì tao chỉ còn cách tự mình tới cướp nó mà thôi.” Hai mắt Bàng Phi Nhàm lạnh lùng, lập tức xông tới.

“Rầm rầm!” Dưới chân ông ta đột nhiên vang dội, khí thế như nuốt trọn núi sông, một đòn đánh ra liên tiếp phát ra từng tiếng vun vút kinh người, giống như đang xào đậu nành vậy, vang lên từng tiếng giòn tan.

Hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc cũng không hề do dự đồng loạt giơ tay lên lập tức xông vào đỡ đòn.

Mới qua vài đòn mà trận chiến đã trở nên vô cùng kịch liêt, Gianq Đao Nhiên chỉ có thể lùi về phía sau, cuôc chiến   giữa các cao thủ giống vậy căn bản không phải là chuyện ông †a có thể nhúng tay vào.

“Ông chủ, xin hãy đứ, kinh hồn khiếp vía, ông ta vẫn luôn biết nhà họ Giang có hai lão già yên lặng phía sau tôi” Giang Hải cắn răng bảo vệ nhà họ Giang.

Ông ta cũng biết, năng lực của hai người họ vô cùng to lớn nhưng không thể ngờ được sẽ lại to lớn tới mức này.

Chém giết như thế, cho dù là ông ta cũng không có cách nào nhìn rõ được.

Người năm đó Giang Hải cảm thấy máu trong cơ thể mình giống như sắp sôi trào cả lên.

Nếu thật sự so sánh với những cao thủ kia, ông ta quá yếu ớt.

Nhưng cho dù ông ta có nhỏ yếu thì vẫn luôn muốn chắn trước mặt bảo vệ Giang Đạo Nhiên như cũ.

Ít nhất, ông ta có thể vì Giang Đạo Nhiên mà hi sinh.

“Rầm rầm” Ba người chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Năm đấm của Bàng Phi Nham quá mức bá đạo, một đòn tung ra vậy mà có thể tạo ra những âm thanh nổ rất lớn.

“Ha ha ha, chết đi! Chết hết cho tao!” Ông ta gào hét rất †o: “Năm đó không thể gi ết chết chúng mày, hôm nay tao chống mắt lên xem chúng mày còn có thể chu vào đâu để trốn nữa!” Hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc không nói một lời nào mà chỉ cố gắng dốc hết tất cả những gì mạnh nhất mình có ra cùng hợp tác lại đối đầu với Bàng Phi Nham.

Đã qua nhiều năm không gặp mặt như vậy rồi, thực lực của Bàng Phi Nham quả nhiên đã được tôi luyện nâng cao không ít, thâm sâu khó lường được.

Hai người họ biết chắc hôm nay có lẽ thật sự không thể ngăn được Bàng Phi Nham, nhưng mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa bọn họ cũng nhất quyết không lùi bước dù cho có phải chết.

“Cẩn thận…” Giang Đạo Nhiên rất muốn tiến lên, hai mắt đã đỏ ửng, nhưng ông ta biết bản thân mình có chạy tới đó cũng chẳng giúp đỡ được gì, ngược lại sẽ làm liên lụy tới hai vị bề trên này.

Bàng Phi Nham thật sự quá mạnh!

Ông ta đã làm cách nào để trở nên lợi hại như vậy chứ?

Chẳng lẽ ông ta đã biết được một trong số những món đồ kia rồi sao?

Là ông ta!

Người năm đó thật sự là ông ta!

Ánh mắt của Giang Đạo Nhiên mông lung không rõ, người năm đó muốn giế t chết toàn bộ nhà họ Giang, cướp đi món đồ gia truyền nhà bọn họ vô cùng tài giỏi, nếu không nhờ có sự trợ giúp bảo vệ của hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc thì nhà họ Giang sớm đã chết sạch từ năm ấy rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.