Chương trước
Chương sau
Cả người Tiết Phương Dương đột nhiên run lên.

Là Giang Ninh sao?

Hóa ra A Phi là người của Giang Ninh!

Thậm chí ngay cả khi A Phi nhắc đến cái tên Giang Ninh, trên mặt cũng đầy sự sùng bái và tôn kính.

Đột nhiên, người Tiết Phương Dương không khỏi rùng mình.

“Giang Ninh là…” Ông ta cảm thấy cổ họng khô khốc, Giang Ninh thật sự là người đó sao?

Là vũ khí sắc bén của đất nước!

Chiến thần phương Đông!

Tiết Phương Dương chỉ nghe qua một số tin tức, ông ta biết vị chiến thần này vô cùng mạnh mẽ, quyền lực to lớn, nhưng ông ta không ngờ rằng đó thật sự là Giang Ninh?

Nhà họ Giang, chuyện này đúng là không ngờ mà!

“Ha ha, ha ha hat” Ông ta đột nhiên bật cười, có chút không giải thích được: “Rốt cuộc cậu ấy vẫn là cháu ngoại của ta, ha ha ha” Xét về thân phận, Giang Ninh thực sự là cháu ngoại của ông ta, nhưng chỉ sợ là Giang Ninh không chịu thừa nhận.

“Ông Tiết” Nghe thấy lời của Tiết Phương Dương, A Phi nở nụ cười như có như không, nhìn ông ta chằm chằm: “Ông vừa mới nói cái gì?” Tiết Phương Dương ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy mười con sói đang nhìn ông ta chằm chằm, vội vàng xua tay: “Không không, tôi không có nói cái gì, tôi cũng không biết gì cả” Lúc này, A Phi gật đầu.

Anh ta không nói nhiều, đem người rời đi.

Tình thế của nhà họ Long cũng y như vậy.

Long Phi ngã xuống đất, một tay bị gãy, đau đớn giãy giụa.

Hai mắt Long Linh Nhi khó đến đỏ hoe, đỡ Long Phi đứng dậy, cả khuôn mặt đều là sự căng thẳng cùng lo lắng.

Trong sân, không ai trong gia đình họ Bàng có thể đứng dậy được!

Anh Cẩu “Hừ” lạnh một tiếng đá vào tên đang chặn đường đi của mình, khuôn mặt anh ta vẫn còn hừng hực khí thế giết người.

“Anh, Anh…” Long Phi sợ hãi nhìn đám người Hoàng Ngọc Minh, giọng nói có chút khàn khàn: “Các người rốt cuộc…” “Chúng tôi là người của Giang Ninh” Hoàng Ngọc Minh lãnh đạm nói.

Long Phi hít sâu một hơi, không dám nói thêm nữa.

Giang Ninh… Lại là Giang Ninh!

Năng lực của tên nhóc này đã đạt đến mức hùng mạnh, cơ hồ còn khiến người ta tuyệt vọng, mà không ngờ dưới tay anh †a lại còn có một kẻ đáng sợ như vậy nữa?

Hơn nữa, không chỉ một mà là có rất nhiều!

Cả đời này, anh ta cũng sẽ không bao giờ quên cảnh tượng vừa rồi, cho dù bản thân anh ta có năng lực của một vị chưởng môn, nhưng dưới sự công kích của đám người anh Cẩu, ông ta tuyệt đối không sống được quá mười giây.

“Cô Linh Nhi” Hoàng Ngọc Minh bước tới chỗ Long Linh Nhi, nói: “Đại ca của chúng tôi nói rồi, nhất định không được để cô xảy ra chuyện gì” Hai mắt Long Linh Nhi vẫn dỏ hoe.

Giang Ninh vẫn luôn quan tâm đ ến cô, anh ấy vẫn luôn quan tâm đ ến mình.

“Anh ấy còn nói…” Hoàng Ngọc Minh cười nói: “Là anh trai, anh trai nên bảo vệ em gái mình” Long Linh Nhi òa lên, khóc lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.