Chương trước
Chương sau
“Bọn tao, cứ việc dùng nắm đấm là được rồi!”

Lời vừa nói ra, Lão Ngũ đấm vào mặt Lưu Siêu một cú làm cho ông ta răng môi lẫn lộn, hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt, toàn bộ người ở khu vực khai thác đều tập trung cao độ, ngay tức khắc hết người này đến người kia hô vang lên.

Đấu tranh thôi!

Bọn họ trước nay vẫn luôn muốn tranh đấu, thậm chí cũng từng đấu tranh qua vài lần, nhưng lúc đó bọn họ không đủ đoàn kết, cũng không đủ dũng cảm, hơn nữa cả thực lực cũng không đủ.

Thế nên bị đám người Chu Chính Hổ đánh đến sợ, khiến bọn họ không còn dám đứng lên nữa.

Nhưng bây giờ, bọn họ tận mắt thấy Lão Ngũ đánh bại Lưu Siêu, nhìn thấy Lão Ngũ bọn họ đứng lên cho bản thân xem!

Bọn họ có thể đấu tranh!

Bọn họ cũng nên đấu tranh!

Đấu tranh vì cuộc sống của mình, vì quyền lợi của chính mình!

“Mấy người…”

“Mấy người đừng qua đây!” Mấy tên lưu manh ngã lăn trên mặt đất, nhìn thấy đám người công nhân nhúc nha nhúc nhích đi qua đây, sợ hãi run rẩy, bọn chúng còn đang ngã nằm trên mặt đất, muốn đánh nhau thì phải đứng dậy, nhưng đôi chân chúng lại mềm oặt ra, căn bản không cách nào có thể đứng dậy được!

Mấy trăm công nhân vây quanh bọn chúng, ánh mắt sáng quắc, doạ bọn chúng lạnh hết sống lưng!

“Biến khỏi khu vực khai thác mỏ số 8 ngay!” Hoa Sinh giận giữ hô to, phất tay một cái, mấy trăm công nhân đồng thanh hô to: “Biến khỏi khu vực khai thác mỏ số 8 ngay!” Tiếng hô đồng lòng vang như sấm rền!

Hơn mười mấy người kia nào còn dám nói gì, nào còn dám ở lại lâu, bị doạ cho sợ tè cả ra quần, lôi kéo nhau trèo lên, cho dù chân tay gãy nát cũng phải từ trên mặt đất lết lên, liều mạng trèo lên chạy trốn…

Mắt Hoa Sinh đỏ lên.

Tất cả công nhân ở đây mắt đều đỏ cả lên.

Bọn họ chưa từng nghĩ bản thân cũng có thể đấu tranh, bản thân có thể vì quyền lợi của chính mình mà tranh đấu.

Không những vậy, bọn họ còn giành chiến thắng!

Những điều này đều nhờ có Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, những vị chủ nhân mới này sẵn sàng cho bọn họ cơ hội này, sẵn sàng giúp đỡ bọn họ.

Từ phía xa, Hoa Sinh đưa mắt nhìn Giang Ninh, muốn để Giang Ninh qua đây nói với mọi người vài câu, nhưng Giang Ninh xua tay, ý bảo bản thân không qua, để Hoa Sinh tự mình xử lí hết.

Nếu như anh qua đó, vậy thì chút khí thế của bọn họ sẽ vứt đi mất, chỉ phải để bọn họ cảm thấy làm được tất cả chuyện này đều do chính bọn họ, chứ không phải nhờ vào chúng ta.

Thứ Giang Ninh muốn không phải chỉ để bọn họ đấu tranh thôi, mà còn phải để bọn họ kiên định của sự tự tin và tự trọng của mình!

Hoa Sinh hiểu ra, gật đầu, quay đầu lại nói với tất cả anh em công nhân: “Hỡi anh em, chúng ta đã làm việc khu vực khai thác số 8 này rất nhiều năm rồi, nơi này cũng xem như nhà của chúng ta, thậm chí anh em chúng ta còn có người từng chết dưới mỏ khoáng. Khu vực khai thác số 8 ta, nếu đã có sự ủng hộ của chủ nhân mới, họ cho chúng ta gánh vác trách nhiệm của chúng ta, vậy chúng ta phải làm thật tốt chuyện này mới được!”

“Tôi chỉ hỏi mọi người một câu, có thể làm được hay không!”

“Được!” Tất cả mọi người đồng thanh hô vang, giống như dùng toàn bộ sức lực bản thân có mà hô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.