Chương trước
Chương sau
Trong phòng, Lâm Vũ Chân đã ngủ thiếp đi Khóc lớn hồi lâu, khiến cô có chút thấm mệt, càng khiến Giang Ninh vô cùng bất lực.

Cô gái này thật là…Rõ ràng đây là một chuyện tốt, nhưng lại cảm động đến mức bật khóc nức nở, không những thế, sau khi khóc xong còn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Giang Ninh đi vào phòng, giúp Lâm Vũ Chân đắp lại cái chăn đã sớm bị cô đá ra, sau đó ngồi bên đầu giường, im lặng canh cô ngủ, xuyên suốt không hề nói một câu nào.

Anh khẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của Lâm Vũ Chân, trong đầu anh ta nghiêm túc tự đặt câu hỏi, rốt cuộc đã có vấn đề nào đã bị bỏ sót lại trên đoạn đường này rồi hay không.

Vấn đề ẩn cửa, vấn đề chủ thượng, vấn đề cực đạo quyền phổ, ba vấn đề này, thật ra có thể gộp chung thành một vấn đề, nhưng sự liên quan giữa người và mọi chuyện lại muôn hình vạn trạng.

Muôn hình vạn trạng: rất nhiều.

Phương Bắc xào bài, chủ thượng đã kinh doanh ở phương Bắc nhiều năm, cũng chính là vì muốn tìm ra tờ quyền phổ kế thừa do nhà họ Giang để lại, và một tờ khác đang ở trên người Bàng Phi Nham.

Nhưng kết quả, tờ quyền phổ của nhà họ Giang đã sớm được Giang Đạo Nhiên an bài xong mọi thứ từ mười lăm năm trước, ông ta đã đặt nó trên người đứa con rơi của mình, một cậu bé không ai để ý đến.

Thế tại sao ông ta không tới để giành lấy tờ quyền phổ?

“Với thực lực của ông ta, muốn lấy lại tờ quyền phổ của bản thân thật sự không khó, nhưng tại sao ông ta lại không làm thế?”

Giang Ninh đã từng đánh võ với chủ thượng, anh ta có thể chắc chắn một điều rằng, thực lực của chủ thượng thật sự rất mạnh, không hề thua kém anh là bao, bởi thế, nếu không có một trận sống chết này thì Giang Ninh đã không thể xác định được.

Nhưng chủ thượng sẽ không mặc sống chết mà đánh nhau với anh chỉ vì một tờ quyền phổ, thật sự không đáng.

Nhưng đây chắc chắn không phải nguyên do khiến chủ thượng không ra tay, cũng bởi, những kẻ điên cuồng đó vì mục đích của riêng mình, còn chuyện gì mà không dám làm?

“Dẫu cho ông muốn làm gì, tôi cũng sẽ ngăn cản ông lại” Giang Ninh tự nói thầm trong lòng.

Anh khẽ duỗi tay, sau đó nhẹ nhàng vuốt trán Lâm Vũ Chân, vẻ mặt chan chứa dịu dàng: “Chờ sau khi đã giải quyết xong những chuyện này, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa, ngày nào cũng ở bên nhau.”

“Anh đó, đừng chê em phiền nhé.”

Lâm Vũ Chân đã ngủ thật say, nhưng hai tay lại vô thức vươn ra nắm lấy tay của Giang Ninh, trên mặt thoải mái lộ ra niềm hạnh phúc cùng cảm giác an toàn.

Trong khi đó, ở bên kia.

Triệu Toàn đã tới vùng ngoại ô trên núi, Cao Thụ cũng sớm đã chờ không nổi nữa.

“Mau lên! Mau nói cho tôi biết đi, bên kia đã nói gì rồi?

Làm sao anh có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ đồng ý?”

Đương nhiên Cao Thụ biết rõ rằng bản thân mình mới vừa vứt bỏ công ty đi rồi, nếu có thể hòa một ván này, anh ta chắc chắn sẽ không bại.

“Tôi cảm thấy bọn họ đặc biệt coi trọng vật này, thế rốt cuộc là coi trọng đến mức nào đây?”

Triệu Toàn cẩn thật nói: “Vì vật này, chuyện gì bọn họ cũng dám làm!”

Cao Thụ bị sốc hoàn toàn.

“Tôi nghĩ răng, lý do khiến các gia tộc lớn ở phương Bắc sở dĩ biến mất, thậm chí ngay cả tập đoàn Linh Long cũng bị xử lý, chính là vì vật này!”

Trên mặt Cao Thụ càng thêm nhiều hoài nghi hơn, sao có thể được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.