Chương trước
Chương sau
Vị sứ giả đầu tiên Bàng Phi Nham đã lén giấu đi một trang quyền phổ cho mình, thực lực mạnh đến mức nào cơ chứ?

Càng có thể nói, trong nhiều năm như vậy, đã giúp Chủ Thượng làm không ít chuyện, nhưng cuối cùng thì sao, Chủ Thượng không chỉ giế t chết ông ta, mà còn dùng cách sỉ nhục nhất để khiến Bàng Phi Nham sống không bằng chết!

Một ngày nào đó sẽ đến lượt bọn họ, e rằng cũng sẽ có kết thúc như thế kia.

“Ha ha, tất cả những người đã đến đây ngày hôm nay, còn ai coi Chủ Thượng là Chủ Thượng nữa chứ? Ẩn Môn này dường như đã trở thành một món đồ của người đàn ông đó rồi” Trịnh Càn Khôn nói: “Tôi đặt lời nói của mình ở đây, hai trang quyền phổ trên người của Giang Ninh, bao gồm cả trang thứ ba mà bây giờ anh ta vẫn đang tìm kiếm, tôi muốn!”

“Tôi cũng muốn!”

Thạch Phá Thủ nói.

“Đương nhiên là tôi sẽ không từ bỏ, vì cái bí mật trong quyền phổ đó, ngay cả sư phụ tôi cũng đã giết luôn rồi, Chủ Thượng là cái thá gì cơ chứ?”

Sứ giả thứ tám Truy Mệnh lạnh lùng cười một tiếng.

Có vài người đưa mắt nhìn nhau, trước khi đến khu rừng trúc này, mọi người đều đã có quyết định, nhưng chẳng qua chỉ là muốn xem xem bên phía Chủ Thượng sẽ phản ứng như thế nào thôi.

Bây giờ xem ra, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

“Còn sứ giả thứ hai thì…”

Nếu có thể lôi kéo sư giả thứ hai Ngôn Đường qua đây, vậy thì nhất định có thể giế t chết Giang Ninh trong một cú, và lấy được ba trang quyền phổ!

“Hừ, không cần quan tâm đ ến anh ta, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ hối hận mà thôi!”

Có vài người đã có quyết định rồi thì sẽ không còn do dự nữa.

Vị sứ giả thứ tám Truy Mệnh, khẽ nhíu mày.

“Anh vẫn coi ông ta là Chủ Thượng, thì có thể tiếp tục nghe theo lệnh của ông ta. Sau này ông ta sẽ đạt được toàn quyền phổ, liệu có thực sự giống như lời hứa lúc ban đầu sẽ đem chia cho chúng ta một miếng bánh không?”

Mọi người đều im lặng.

Bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng từ lâu rồi, Chủ Thượng sẽ không thể nào cùng phân chia lợi ích có được từ quyền phổ với bọn họ đâu.

Vị sứ giả đầu tiên Bàng Phi Nham đã lén giấu đi một trang quyền phổ cho mình, thực lực mạnh đến mức độ nào cơ chứ?

Hơn thế nữa trong nhiều năm qua, đã giúp Chủ Thượng làm không ít chuyện, nhưng cuối cùng thì sao, Chủ Thượng không chỉ gi ết chết ông ta, mà còn dùng cách sỉ nhục nhất để khiến Bàng Phi Nham sống không bằng chết!

Một ngày nào đó sẽ đến lượt bọn họ, e rằng cũng sẽ là kết thúc như thế này.

Nếu như quyền phổ dễ dàng tìm thấy được như vậy, bọn họ đã không phải tiêu tốn hơn thời gian mười mấy năm rồi.

Thực tế, sự xuất hiện của mỗi trang quyền phổ không phải chỉ có may mắn thôi là đủ, mà còn phải xem duyên phận, như thể tất cả mọi thứ đã được định sẵn từ lâu rồi vậy.

Thạch Phá Thủ nhận được tin tình báo, nói răng Giang Ninh đang đi về đảo phía Nam, chắc chắn là vì quyền phổ, nhưng Ngôn Đường biết, đó là việc không thể nào được.

Ở đảo phía Nam, khi Tập đoàn Linh Long vẫn còn kiểm soát, bọn họ đã tìm kiếm một lượt hết rồi, không hề có chút manh mối nào cả.

“Bọn họ nghĩ không phải là được rồi” Chủ Thượng nhàn nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.