Chương trước
Chương sau
“Thanh Môn đang nguy hiểm!” Trương Thiên Khai vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng quát, “Liên tục chết sáu người Đường Chủ, ai là người tiếp theo? Đó là anht” Anh ta chỉ vào Lâm Hoan, lại đưa tay chỉ vào mình, “Hay là tôi?”

“Tôi nghĩ, chắc chắn sẽ không phải là Bảo Vinh Đông này, anh ta trốn ở nhà, không dám xuất hiện ra ngoài!”

Phương Tuấn ngồi đó, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Lời nói rất khách khí nhưng giọng điệu lại tỏ ra khinh thường của kẻ ăn trên ngồi trước, thậm chí còn chứa đựng sự uy hiếp không hề che giấu.

“Sự phát triển của tập đoàn Lâm thị có thể nói là một kì tích, nếu như đột nhiên bị đánh bại, muốn đạt được thành tích như ngày hôm nay. Tôi nghĩ sẽ rất khó đấy” Phương Tuấn vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Tôi nghĩ hai người nhất định không muốn trả cái giá đó”

“Mà Slanka chúng tôi không kiểu công ty thích đuổi cùng giết tận, chúng tôi sẵn sàng cho cơ hội đồng hành” Giang Ninh mỉm cười nhìn Phương Tuấn: “Điều kiện là gì?” Anh chả thèm dong dài, nói những lời vớ vẩn.

Có một câu nói răng không có bữa cơm nào miễn phí hoặc câu không có việc không lên điện Tam Bảo.

Trước khi mở phiên tòa, Phương Tuấn đột nhiên đến Lâm thị để bàn bạc, anh ta chắc chắn không có lòng tốt.

“Thực ra, không được coi là điều kiện” Phương Tuấn cười, nhân tiện đáp: “Chẳng qua, Lâm thị muốn rút lui an toàn nhất định phải trả một vài cái giá”   tổng giám đốc Hướng chúng tôi muốn nói cũng không nhiều lắm” Anh ta duỗi hai ngón tay ra: “Thứ nhất, sản phẩm mới nhằm vào thị trường miền Bắc này chuyển nhượng độc quyền cho chúng tôi. Thứ hai, phải bồi thường tổn thất của Slanka là một tỷ đô la Mĩ”

“Đủ chưa?” Giang Ninh hỏi: “Tôi cảm thấy chưa đủ” Phương Tuấn hơi sửng sốt.

“Đó chỉ là một tỷ đô la Mỹ. Trong khoảng thời gian này, tổn thất của Slanka hình như không thấp hơn một tỷ đô nhỉ? Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi nên bồi thường hai tỷ đô la Mĩ”

“Anh Giang, anh không nói đùa chứ?” Phương Tuấn hơi kinh ngạc, không biết Giang Ninh nói vậy là có ý gì.

Chưa đủ?

Lẽ nào tập đoàn Lâm thị sợ rồi, vì muốn hòa giải nên sẵn sàng trả cái giá cao hơn?

“Là anh nói đùa trước mà” Giang Ninh thản nhiên nói.

Sắc mặt Phương Tuấn đỏ lên, lúc này mới nhận ra anh ta bị Giang Ninh đùa giốn.

“Anh Giang, tôi mang theo thành ý đến đây” Phương Tuấn không quan tâm tới lời Giang Ninh nói: “Điều kiện có thể thương lượng, Slanka chúng tôi vẫn đồng ý cho.

Lâm thị cơ hội này” Bây giờ Slanka đang nắm quyền chủ động, không sợ Lâm thị không đi vào khuôn khổ.

Nhiều nước bẩn chờ hắt lên đầu Lâm thị như vậy, bọn họ không quan tâm đ ến thể diện của Lâm thị sao?

Điều kiện anh ta đưa ra tất nhiên chưa phải là điều kiện cuối cùng, hai bên còn cần tranh luận và bàn bạc liên tục, nhưng ít nhất, họ phải giành được quyền độc quyền sản phẩm mới!

“Các người sẵn sàng cho Lâm thị cơ hội?” Lâm Vũ thật sự có chút tức giận.

Ông ấy chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như Vậy.

Đến tận cửa vơ vét tài sản, bắt chẹt, lại còn nói cho Lâm thị cơ hội?

Chưa kể tới khoảng bồi thường một tỷ đô la Mỹ, chỉ riêng quyền độc quyền sản phẩm mới, Lâm thị không thể nhường cho Slanka.

Đây là tài sản của Lâm thị, Slanka họ không có quyền cũng không có tư cách lấy đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.