Chương trước
Chương sau
“Từ hôm nay, các người không được phép mở, nếu không, dám mở một cái, tôi sẽ đập một cái!” Phương Thu nhìn chằm chằm Đàm Hưng, trong mắt anh ta hiện lên vẻ khiêu khích. Anh ta kết luận Đàm Hưng không dám ra tay, bởi vì, anh ta thua không nổi, cho dù thắng… Hừ, làm thế nào ông già này có thể giành chiến thắng chính anh ta chứ.

Nói cho cùng, võ thuật quốc gia đang suy tàn, nhưng cũng không phải lũ chó mèo này, có thể dùng để kiếm tiền.

Phương Thu nói xong liền xoay người rời đi, không ai dám ngăn cản.

Đàm Hưng đứng đó, run lên vì tức giận, nhưng vẫn bất động.

“Khốn khiếp!” Tân Long không nhịn được, năm chặt hai tay. “Tôi đi…”

“Không!” Đàm Hưng không biết, tên Phương Thu này cố ý chọc tức bọn họ. Nếu ông ta ra tay, chắc chắn đó là một thất bại thảm hại.

Hôm nay dù có làm gì đi nữa, mặt mũi nhà họ Đàm của ông ta đều bị ném trên mặt đất.

“Ông chủ!” Mấy người tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, làm sao có thể nghĩ đến bị người khác xỉ nhục như vậy.

Cho dù là chết, bọn họ cũng không muốn bị khinh thường như thế.

Mười hai đường tấn đàng hoàng, bị coi là làm trò lừa phỉnh, lừa mèo mả chó sao?

Nhục nhã quát Từ xa, bóng lưng của Phương Thu đã biến mất, còn Đàm Hưng vẫn đứng đó.

Đàm Long và những người khác nghiến răng không nói gì.

“Võ quán sẽ không mở nữa” Đàm Hưng nói, “Kỹ năng không bằng những người khác, nếu như mở ra sẽ càng xấu hổ hơn” Nói xong xoay người rời đi.

Cơ thể Đàm Hưng cũng run lên càng thêm khó chịu, khó chịu hơn là trực tiếp bị đánh ngã xuống đất!

Mặt của Hoàng Ngọc Minh cũng nhăn lại.

Anh ta không ngờ lại có chuyện như thế này xảy ra, đây là Đông Hải, anh ta không thể mặc cho người khác ở đây gây chuyện được.

Đàm Hưng cho rằng đây là vấn đề của giang hồ, nhưng ở Đông Hải, mọi thứ xảy ra đều là vấn đề của Đông Hải!

“Người này, cólai lịch như thế nào?” Anh Cẩu bước tới, trầm giọng hỏi: “Tôi sẽ để lão Triệu kiểm tra” Hoàng Ngọc Minh gật đầu, Nhà họ Phương, anh ta chưa từng nghe qua.

Cho dù là ở trong giới giang hồ có thể xuất hiện ra một người trẻ tuổi có năng lực như vậy, khiến Đàm Hưng phải kiêng ky không dám ra tay, làm sao có thể không có bất kỳ tin tình báo nào, che giấu thật tốt như vậy.

Giang Ninh trở lại, đến khu biệt thự, nhưng cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

“Đã xảy ra chuyện” Hoàng Ngọc Minh đã đợi từ lâu, chỉ tay về phía xa, có người ngồi trong đình, là Đàm Hưng đang buồn bực không vui, anh ta nói lại vấn đề.

“Nhà họ Phương?” Giang Ninh khẽ cau mày lắc đâu”Tôi chưa từng nghe nói qua, cho dù là trong nước hay ở nước ngoài, tôi cũng chưa từng nghe nói Nhà họ Phương”

“Nhìn phản ứng của Lão Đàm, Phương Thu đó không phải người có thực lực kém cỏi., ngay cả ông ta mà cũng cũng không năm chắc.” Hoàng Ngọc Minh biết dù Đàm Hưng có ra tay hay không, mặt mũi của Đàm thị cũng sẽ bị mất.

“Uy lực như vậy sao?” Giang Ninh hừ một tiếng.

Trong lòng anh chợt động, nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Minh: “Lão Triệu bên kia, có tin tức gì về nhà họ Phương không?”

“Không, không có gì, hình như anh ta xuất hiện từ, hoặc đó chỉ là một cái tên giả?” Giang Ninh nheo mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.