Chương trước
Chương sau
Ông ta tự mình rót một tách trà, lại rót cho Giang Ninh một cốc khác.

Nước trà hơi nguội, nhưng máu trong lòng ông ta đã dần sôi lên.

“Đàm Thị tôi mà có một người như anh, dù có đâm thủng trời thì tôi đều thay anh chống đỡ!” Một võ sĩ, người không có tình người, thì làm sao được gọi là võ sĩ?

“Con người ta luôn phải trải qua một điều gì đó để trưởng thành. Những người trong Đàm Thị bây giờ có lẽ cũng hiểu sự thật này” Giang Ninh đứng dậy, “Vậy nên đừng lo lắng, tôi sẽ giúp ông dạy họ.” Nói xong, Giang Ninh rời đi.

Đàm Hưng nhìn bóng lưng anh, cười một tiếng, lại lắc đầu, sau đó lại cười to.

Con ngươi sống cả đời, có thể gặp một người trẻ tuổi thú người như vậy, ngược lại thật sự không làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

Cũng vào lúc này.

Lấy danh nghĩa của Giang Ninh, ở thành phố Đông Hải, một lần nữa thành lập một võ quán!

Võ Quán Cực Đạo!

Đây không chỉ là mười hai đường tấn, mà còn có kỹ thuật của nắm đấm, dùi cui, mười tám loại vũ khí, tất cả đều có giáo sư dạy dỗ.

Giang Ninh đã nhờ Đàm Hưng giúp đỡ, một số võ sư lão làng trong giới võ thuật đứng ra truyền dạy cho các đệ tử trẻ, thậm chí ông ta còn đứng lên và đích thân hướng dẫn kỹ thuật đấm bốc.

Trong một thời gian, không chỉ thành phố Đông Hải chấn động, mà những người nhận được tin tức từ các thành phố xung quanh đều điên cuồng!

Thậm chí, khi tin tức nhanh chóng lan ra ngoài tỉnh, đã khiến rất đông người dân đến đăng ký tham gia vô cùng hào hứng.

Chấn động lớn!

Hoàng Ngọc Minh đã tuyên truyền mạnh mẽ khẩu hiệu là chấn hưng võ thuật!

Bốn chữ đơn giản kèm theo một bức tranh khiến người tôi cảm thấy cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, khiến không khí trở nên tăng vọt.

Chưa kể còn có mấy võ sư nổi tiếng trong nước với danh nghĩa phòng tập võ thuật Cực Đạo, các kỹ thuật đấm bốc, kỹ thuật dùng chân, kỹ thuật côn…

Để cho một đám thanh niên nhiệt huyết, đều kích động không ngủ được, nhao nhao muốn đến Đông Hải, bái sư học nghệ.

Tất nhiên, Giang Ninh và những người khác biết rằng họ tự nhiên sẽ không dạy kỹ năng giết người bình thường, võ thuật cơ bản là đủ để mọi người giữ dáng và nâng cao sự tự tin của họ.

“Tuyên truyền có thể tiếp tục tăng” Giang Ninh biết được tình hình và hỏi Hoàng Ngọc Minh, “Vì có cơ hội như vậy, chúng ta nên mở rộng nó để võ thuật dân tộc của chúng ta có thể được tiến lên” Trong thời bình, không cần học võ thuật để đánh nhau với quân địch. Tuy nhiên, nhưng võ thuật cơ bản vẫn có thể đóng một vai trò lớn, nâng cao niềm tin dân tộc, tăng cường thể chất, đây là những ý nghĩa tích cực rất lớn.

Giang Ninh vẫn luôn làm theo cách này, không ra tay thì thôi, một khi anh đã ra tay thì nhất định phải làm lớn, tạo ảnh hưởng rộng rãi!

Hoàng Ngọc Minh đương nhiên không tiếc công sức, thậm chí Công ty Giải trí Liên Sao của Thịnh Hải đã thuê một nhà biên kịch và viết kịch bản chỉ trong một đêm. Bộ phim quảng bá văn hóa phúc lợi công cộng thể loại võ thuật đang gấp rút chuẩn bị và quay càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, chỉ trong hai ngày, tin tức về việc mở một võ quán Cực Đạo ở thành phố Đông Hải đã cuốn đi như một cơn bão!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.