Chương trước
Chương sau
Nếu không có sự ủng hộ của Phòng Thương mại Hoa Minh, Lâm Thị có thể đạt được chỗ đứng ở nước ngoài mà không cần trả phí thành viên cho Phòng Thương mại Hoa Minh. Vậy thì ai sẽ sẵn sàng trả tiền?

Giang Ninh, đây là muốn phá hủy uy nghiêm của Phòng Thương mại Hoa Minh của bọn họ!

Làm thế nào mà Lệ Tuyên Hoành có thể cho phép điều đó xảy ra?

“Trước tiên đừng động vào cô ta, để tôi hỏi cậu chủ, nếu mà có thể chơi, tôi phải đến trưới Trần Quả liếc nhìn mấy người rồi ậm ừ, “Giữ lại cho tôi!” Nói xong liền cầm điện thoại lên, sau đó anh ta đi về phía cửa.

Vài người nhếch mép cười, và bước đến chỗ Ngọc Nhi với nụ cười xấu xa trên khuôn mặt, khiến Ngọc Nhi rất run.

“Ưml Ưml” Cô ta đang năm chặt miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy, nhưung cnafg như thế những người ở đây lại càng cao hứng.

“Này, đừng lo lắng, trong chốc lát sẽ không sợ! Mẹ kiếp, cô biết không, người của cô, đánh gãy chân của tôi, hôm nay tôi sẽ lấy lại!”

“Làn da này thật tuyệt, nếu cô bán nó ở đó, nhất định cô sẽ có được giá tốt, phải không?” Ngọc Nhi thực sự sợ hãi khi cô ta đang nói chuyện với những kẻ khốn nạn.

Nếu như cô ta lại bị bán cho nơi đó một lần nữa?

Cô ta chỉ có thể chọn cái chết!

Tại thời điểm đó.

Một chiếc ô tô đang chạy quá tốc độ.

Trong xe, đôi mắt của Lão Ngũ hơi đỏ hoe. Anh Cẩu và những người khác chưa bao giờ thấy anh ta như thế này.

Anh chàng này thực sự bị động tâm.

“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì.” Anh Cẩu võ võ vai anh ta, “Tôi cam đoan! Ai dám động người phụ nữ của anh, anh em này sẽ để cho anh ta chết!” Trên mặt Lão tam lão tứ lão Lục cũng mang sát khí tương tự.

Họ có thể chết mà không cần cau mày, nhưng nếu ai đó muốn làm tổn thương người quan trọng nhất xung quanh họ, họ sẽ không bao giờ buông tha cho những tên khốn nạn này!

“Xin chào?” Giang Ninh ngồi ở phía trước trả lời điện thoại, “Tìm được rồi? Anh gửi vị trí đi!” Giang Ninh không nói chuyện phiếm cùng Khẳng Đặc.

Ngay sau đó, Giang Ninh nhận được định vị kho hàng trong tay, tay lái đột nhiên xoay chuyển, bánh xe đều bị khói đen bao phủ!

Sát khí trên mặt Giang Ninh biến lớn, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy kinh khủng.

Bên ngoài nhà kho bỏ hoang.

Trần Quả đang nói chuyện điện thoại với Lệ Tuyên Hoành.

“Cậu Lệ, tôi đã bắt được. Đó là một trong những người phụ nữ khốn nạn tối hôm đó. Anh có muốn làm cô ta không?” Anh ta biết Lệ Tuyên Hoành sẽ không nhắm mắt làm ngơ vì loại chuyện này, đặc biệt, nhà họ Lâm đã xúc phạm người nhà họ Lệ như vậy, thì tổng giám đốc Lệ đương nhiên muốn cho Giang Ninh mất lần cảnh cáo.

“Đừng lo lắng, người của tập đoàn Lâm Thị biết nếu không có Phòng Thương mại Hoa Minh bao che cho bọn họ, bọn họ rốt cuộc sẽ vô cùng khó khăn ở nước ngoài!” Trần Quả hét lên, “Tôi sẽ để cho bọn họ không dám đưa nữ nhân viên đi làm việc ở nước ngoài!”

Khi anh ta cúp điện thoại, Trần Quả cười chế nhạo, trong mắt anh ta lóe lên một tia dữ tợn.

Anh ta xoa xoa tay, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt của Ngọc Nhi, miệng anh ta đã cảm thấy hơi khô.

Đẩy cửa bước vào, Trần Quả nghe thấy tiếng hét của Ngọc Nhi, một vài người vây quanh cô ta, cố tình làm cô ta sợ hãi, chỉ để khiến cô ta hét lên sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.