Chương trước
Chương sau
Giang Ninh … Lâm Vũ Chân!

Các người phải chết!

“Bang!” Đột nhiên, ai đó đá tung cửa phòng làm việc của Lệ Tuyên Hoành.

Lệ Tuyên Hoành sửng sốt.

“Ai Anh ta vừa ngẩng đầu hét lên, liền thấy Đường Cung đạp mở cửa bước vào, sắc mặt có chút xấu xa.

“Đường Cung? Chuyện đã xong sao!” Đường Cung trầm mặc không nói, vẻ mặt ảm đạm, trực tiếp đi tới trước mặt Lệ Tuyên Hoành, tay nâng lên nắm lấy cổ áo của anh ta, tay kia đấm một cú khiến anh ta choáng váng.

“Anh, anh làm gì vậy!”

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Anh ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Đường Cung vì mình mà làm việc, nhưng hiện tại lại muốn mạng sống của mình!

Lệ Tuyên Hoành sắp gục ngã rồi.

Thời khắc nhìn thấy vẻ mặt đằng đẳng sát khí của Đường Cung, anh ta chỉ có thể dùng thân phận cậu chủ nhà họ Lệ để khiến Đường Cung bình tĩnh lại.

Quả nhiên, khi nghe được những lời này, Đường Cung hừ một tiếng, không có lập tức ra tay.

Đây là trụ sở của thương hội Hoa Minh. Nếu như bản thân giết Lệ Tuyên Hoành, nhà họ Lệ sẽ sớm biết, bọn họ muốn trốn ra khỏi cái thành phố cờ bạc này có lẽ sẽ không quá khó khăn.

Tuy nhiên, thương hội Hoa Minh rất có thế lực ở nước ngoài, việc giết người báo thù này, e rằng nhà họ Lệ sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.

“Cậu chủ Lệ, làm người, không thể quá đáng!” Đường Cung duỗi tay, dùng lực mà võ lên mặt Lệ Tuyên Hoành: “Mọi người ai cũng có cha sinh mẹ dạy, mạng sống cũng chỉ có một, anh dựa vào cái gì mà ép chúng tôi phải tự †ìm đường chết?”

“Tự tìm đường chết?” Lệ Tuyên Hoành thật sự không hiểu.

Anh ta chỉ là để Đường Cung đi giết mấy người Lâm Thị kia, cái gì mà tự tìm đường chết chứ?

Bọn họ muốn ra tay với những nhân viên bình thường trói gà không chặt đó, thực sự là dễ như trở bàn tay mà.

“Anh nói không sai, anh là cậu chủ nhà họ Lệ, chúng tôi không thể dễ dàng giết anh? Băng không, cho dù chúng tôi có thể ra khỏi cái thành phố cờ bạc này, những ngày tháng sau này e rằng cũng không dễ dàng chút nào” Đường Cung hừ một tiếng, nhìn chăm chằm vào Lệ Tuyên Hoành, đột nhiên cười lạnh: “Vậy thì xin mời cậu chủ Lệ đi với chúng tôi một chuyến thôi: Hắn nghĩ rõ ràng rồi.

Thành phố cờ bạc này không phải là nơi để ở lâu.

Lâm Thị đã mở một chỉ nhánh ở đây, cho nên Giang Ninh nhất định sẽ thỉnh thoảng đến đây, cả đời này hắn đều không muốn gặp lại Giang Ninh.

Hắn muốn rời khỏi nơi này, thậm chí còn muốn mang theo một số tiền lớn rời đi!

Dưới tay hắn còn có rất nhiều anh em, chỉ cần bọn họ đi tới nơi khác, dựa vào thực lực của mình, muốn tạo ra một khoảng trời mới, không gì là không thể!

Thậm chí, bọn họ còn có thể trở lại đỉnh cao, có thể sống tốt hơn so với trước kia.

Số tiền này đương nhiên là phải lấy từ trên người nhà họ Lệt “Chỉ cần anh không giết tôi, mọi chuyện đều có thể dễ dàng thương lượng” Lệ Tuyên Hoành cực kỳ phẫn nộ, anh ta không ngờ rằng, anh ta đã tốn công vô ích bồi dưỡng bọn người Đường Cung một khoảng thời gian, vốn cho rằng bọn họ sẽ trung thành với mình, nào có nghĩ đến đây chỉ là một lũ ăn cháo đá bát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.