Chương trước
Chương sau
Lệ Chính Thương thực sự nén giận.

Một khi tin tức này lan ra, vậy thì uy danh của nhà họ Lệ nhất định sẽ lại hạ xuống.

Nhà họ Lệ đến cậu chủ nhà mình còn không thể bảo vệ nổi, còn muốn giúp đỡ những thương hội người Vạn Hoa kia?

Vẫn bảo vệ những thương hội người Vạn Hoa đó khỏi bị người khác nhục mạ và lừa gạt?

Đây mẹ nó vốn dĩ là một trò cười!

Nhưng nếu không đưa tiền, cơ hội sống sót của Lệ Tuyên Hoành rất ít.

“Đưa tiền!” Thân thể Lệ Chính Thương phát run, sắc mặt xanh đen dường như đến mức muốn chảy ra nước.

Đường Cung gửi đến một tài khoản ẩn danh, rất nhanh liền nhận được một triệu đô la Mỹ.

“Cậu chủ Lệ, xem ra địa vị của anh trong nhà họ Lệ vẫn rất cao, gia chủ nhà họ Lệ không một chút do dự, trực tiếp đưa tiền” Đường Cung cười: “Tôi cũng là một người thẳng thắn, nếu đã nói không giết anh, thì tự nhiên sẽ không muốn tính mạng của anh” Lệ Tuyên Hoành không nói chuyện.

Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Cung, hối hận bản thân tại sao lại đem tên ăn cháo đá bát này vào nhà mình!

“Anh Đường, mọi việc đã an bài tốt, có thể xuất phát ngay lập tức, từ biên giới thành phố Mê Hi Cô rời đi” Một tên cấp dưới chạy nhanh qua, thấp giọng nói.

Đường Cung gật đầu.

Hắn đi đến bên cạnh Lệ Tuyên Hoành, ngồi xổm xuống và thở dài.

“Chúng tôi cũng không muốn như thế này, sau bao nhiêu năm ở cái thành phố cờ bạc này, chúng tôi đều muốn lưu lại đây, trở lại đỉnh cao, nhưng không được rš Hắn duõi tay đặt ở trên người Lệ Tuyên Hoành: “Nếu người đó ở đây, chúng tôi không thể ở đây. Hiện tại anh ta không giết tôi bởi vì anh ta cảm thấy không cần thiết phải hạ mình giãm chết loài kiến bọn tôi. Nhưng ngộ nhỡ, một hôm nào đó tâm tình anh ta không tốt thì sao?”   “Anh nói cái gì?” Lệ Tuyên Hoành nghe không hiểu: “Người đó, là ai?” Đường Cung sững sờ, sắc mặt lập tức sâm xuống, trở nên hung dữ.

“Đến lúc này rồi, anh còn giả bộ sao?” Lệ Tuyên Hoành làm sao có thể không biết, người mà mình muốn giết là ai?

Đó là Giang Ninh!

Là vua của vùng cấm Đông Hải!

Chính là ác quỷ đáng sợ đã một tay tiêu diệt cả nhà họ Bào và Thanh Môn!

Lệ Tuyên Hoành vẫn còn muốn giả vờ với hắn sao?

“Tôi không cần thiết phải lừa anh, người đó, rốt cuộc là ai?” Lệ Tuyên Hoành tức giận, rống lớn lên.

Đột nhiên toàn thân run lên, ánh mắt nhất thời trở nên đờ đẫn, nhìn chằm chằm Đường Cung, môi run rẩy: “Là…là anh ta hả?” Đường Cung híp híp mắt: “Giang Ninh!”

“Giang NinhI” Yết hầu của Lệ Tuyên Hoành chuyển động. Anh ta đoán là Giang Ninh, bởi vì người mà anh ta kêu Đường Cung đi giết chính là Giang Ninh!

Nhưng anh ta không ngờ rằng, Đường Cung lại bị Giang Ninh dọa thành như vậy, thậm chí tự trói bản thân để tống tiền nhà họ Lệ.

“Xem ra cậu chủ nhà họ Lệ, thật sự là không biết gì cả” Đường Cung từ phản ứng của Lệ Tuyên Hoành nhìn ra được, anh ta không hề biết gì cả, liền ngầm mắng anh ta là tên thiểu năng ngu ngốc.

“Anh cũng biết nhà họ Bảo và Thanh Môn tại sao lại sụp đổ nhỉ?”

“Đều là do anh ta, Giang Ninh. Anh ta chỉ muốn nhà họ Bảo và Thanh Môn sụp đổ” Lệ Tuyên Hoành cảm thấy rất ù tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.