Chương trước
Chương sau
“Cô cả, người của tôi theo dõi ba con nhà họ Lệ thì phát hiện biểu hiện của bọn họ không giống nhau lắm” Amy gật đầu, ý bảo đàn em nói tiếp.

“Trên mặt của Lệ Tuyên Hoành hiện rõ sự tức giận, hơn nữa còn có cả sát khí, nhưng trên mặt của Lệ Chính Thương lại là vẻ thỏa thê mãn nguyện, cũng có thể nói là có một loại cảm giác như sống sót sau tai nạn, hay lần nữa được nhìn thấy ánh sáng vậy”

“Cậu miêu tả có chính xác không?” Amy hỏi một câu.

“Tôi đã xác nhận rồi, có lẽ không có vấn đề gì ạ” Amy không nói gì nữa.

Cô ta buông ly rượu vang trong tay xuống, cả người dựa vào sô pha, giống như rơi vào trạng thái kỳ quái nào đó, cũng không nghe rõ người khác nói gì cả, chỉ tự đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân.

Một lúc lâu sau, cô ta thở dài một hơi, càng cảm thấy tức giận.

Tại sao bản thân cứ luôn chậm hơn Giang Ninh một bước.

“Được rồi, cậu lui xuống đi”

“Vâng.” Amy ngồi một mình ở đó, lấy điện thoại ra, nhấn gọi điện cho Giang Ninh.

“Đầu giờ tối nay, ăn tối ở khách sạn Elsie, không gặp không về: Cô ta cười mỉm nói: “Để cho anh yên tâm, ở những nơi công cộng em không dám làm gì anh đâu.”

“Cúp máy, Amy xoay người đứng dậy đi đến phòng thay đồ của mình, nhẹ nhàng ấn vào công tắc mở, ba mặt của chiếc tủ quần áo từ từ mở ra, đủ loại quần áo khác nhau treo đầy cả cái tủ được xây trong tường kia.

Cô ta đưa tay ra lật xem hai bộ, thấy không hài lòng lắm, lại đi xem mấy bộ quần áo khác rồi chọn được ra vài bộ.

Sao lại long trọng như vậy? Dường như người phải gặp buổi tối kia, đặc biệt vô cùng quan trọng vậy, cho dù là cuộc gặp gỡ thường niên của dòng họ Slanka cũng không khiến cô ta để tâm đ ến thế.

Amy đổi mấy bộ quần áo, vừa nhìn mình trong gương, vừa đánh giá dáng người của mình, dường như đang phỏng đoán xem mình mặc bộ nào thì mới có thể thu hút sự chú ý của Giang Ninh nhìn cô ta nhiều hơn một chút.

Phụ nữ có đôi lúc lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, lần trước bị Giang Ninh từ chối, cô ta còn nhớ rất rõ ràng rành mạch.

Cả đời này chỉ e là cũng khó mà quên được.

Ở nơi khác.

Giang Ninh tắt chế độ rảnh tay ở điện thoại sau đó mới cúp máy, quay lại nhìn Lâm Vũ Chân không nói gì cả.

“Cô ta biết em ở bên cạnh” Lâm Vũ Chân biết, câu cuối cùng mà Amy nói kia chính là muốn nói cho cô nghe: “Anh đi đi, cô ta tìm anh chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói”

“Anh có cảm giác sẽ không tốt cho lắm” Giang Ninh căng thẳng nói: “Hay là, anh vẫn nên không đi nữa nhé”

“Đi” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng: “Làm sao mà không đi?” Giang Ninh đoán mò ý của Lâm Vũ Chân hỏi: “Rốt cuộc thì anh có nên đi hay không?”

“Đi đi” Lâm Vũ Chân cười như không cười nói: “Em rất yên tâm với anh, nhưng em càng muốn biết rốt cuộc thì người phụ nữ này muốn làm cái gì, nếu như muốn cướp anh, vậy thì em đành phải không khách khí với cô ta nữa rồi!” Đột nhiên Gianh Giang liền thấy hứng thú.

Anh dùng một tay kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng, rất nghiêm túc nói: “Em ví dụ thử xem, thế nào là không khách khí chứ? Anh có chút tò mò đấy vợ à”

“Em đang muốn tuyên bố chủ quyền với anh à?” Gianh Giang bật cười, kéo kéo cổ áo của mình ra, chỉ vào cổ nói: “Đến đây nào vợ, anh đã chuẩn bị xong rồi!”

“Đừng quậy nữa!” Lâm Vũ Chân lập tức đỏ bừng mặt, Giang Ninh đúng là một tên nhóc không đứng đắn, ai muốn tuyên bố chủ quyền chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.