Chương trước
Chương sau
Khi Giang Ninh và những người khác quay trở về, Tô Mai tự nhiên muốn chăm sóc họ.

Con gái và con rể đều đang làm việc vất vả làm việc, nhìn rất mệt mỏi. Điều bà có thể làm là đợi chúng về, nấu cho chúng thật nhiều đồ ăn ngon, để mọi người ăn một cách vui vẻ.

Mỗi ngày làm nhiều món khác khau.

Lâm Văn cảm thấy tài nấu nướng của Tô Mai ngày càng tiến bộ, không chỉ ngon mà còn ngày càng phong phú.

Nếu bà đến làm đầu bếp ở khách sạn chỉ sợ rằng tiền lương của bà sẽ còn cao hơn so với chức chủ tịch của mình.

“Cả bàn nhiều đồ ăn như vậy, may là con đã kêu họ tới, nếu không mình con không thể nào ăn hết” Giang Ninh nở nụ cười.

“Giờ chúng tôi ai cũng biết, khi anh cả trở lại thì chắc chắn là có đồ ngon ăn, cho dù có bị nói không biết xấu hổ cũng phải đi theo” Anh Cẩu cười híp mắt: “Dì ơi, vậy thì cháu không khách sáo đâu.”

“Anh mà biết khách sáo ư?” Truyền kỳ thành phố ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vẫy tay ra hiệu với anh Cẩu: “Anh Cẩu, lại đây nói cho tôi biết, lần trước anh xảy ra chuyện gì, Truyền Kỳ này sẽ hết lòng chỉ bảo cho anh” Nhìn thấy Tô Vận vừa mắng anh Cẩu vừa lấy giấy bút ra, như muốn giải thích chiến thuật cho anh ta, Giang Ninh không khỏi lắc đầu.

Hiện tại cái tên anh Cẩu cũng hơi xứng với anh ta.

“Này, Lão Ngũ, sao quay về sớm vậy?” Hoàng Ngọc Minh đang ngồi chơi cờ cùng Lâm Văn thì điện thoại reo, rất nhanh anh ta đã bắt máy.

“Xe không có chuyện gì, tùy ý sử dụng” Hoàng Ngọc Minh nghe thấy giọng điệu của Lão Ngũ có chút không đúng.

Rõ ràng là đang vô cùng tức giận.

Anh ta liếc nhìn Giang Ninh, Giang Ninh tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu.

“Đến nhà họ Lâm để ăn tối đi, anh cả nói” Hoàng Ngọc Minh tự bổ sung thêm nửa câu sau.

Đặt điện thoại xuống, Hoàng Ngọc Minh khẽ cau mày: “Thất bại?”

Không đến mức đó chứ?

Tuy rằng Lão Ngũ không phải rất đẹp trai, nhưng là một người thật thà, chính trực và cương nghị, một người đàn ông như thế, không dám nói là vô cùng xuất sắc nhưng thật sự là một người đàn ông tốt.

Càng không cần nói, bọn họ bây giờ đều đã là nhân viên của Lâm Thị, cho dù chỉ là một chức bảo vệ nhỏ nhưng địa vị ở Lâm Thị cũng không phải thấp.

“Chờ cậu ấy đến rồi nói tiếp” Giang Ninh nói.

Đàn em của mình, anh sẽ không bất kì mội người nào chịu thiệt thòi.

Anh đã hứa với mọi người rồi.

Rất nhanh sau đó, Lão Ngũ đã đưa Ngọc Nhi đến rồi.

Hai người bước vào cửa, trên tay Lão Ngũ còn xách theo rât nhiều quà tặng, nếu chỉ có một mình anh ta đến thì đã chẳng cần đem nhưng Vương Ngọc Nhi chỉ mới đến nhà họ Lâm lần đầu nên lễ nghỉ vẫn là phải đây đủ mới được.

“Lần đầu đến mang quà thì được, về sau có đến thì cũng đừng mang quà nữa” Tô Mai cũng tiếp lời, cười nói: “Cứ xem như nhà mình là được rồi!” Bà nhìn ra đôi mắt của Ngọc Nhi hơi đỏ, rõ ràng trước đó đã rơi lệ, liền gọi hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân đến cùng Ngọc Nhi đến chỗ khác trò chuyện.

“Đại ca” Lão Ngũ đi đến trước mặt Giang Ninh, nét tức giận trên gương mặt còn chưa tiêu tan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.