Chương trước
Chương sau
Nhưng cuối cùng, trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ tuyệt vọng.

“Thình thịch!” Dương Tử trực tiếp quỳ xuống, gói đồ trên tay anh ta rơi xuống đất, một mảnh đồ trang sức bằng vàng bạc văng tung tóe.

“Tha… Tha thứ cho tôi đi!” Dương Tử quỳ trên mặt đất, mỉa mai lên tiếng: “Thật không ngờ rằng, ông ta lại có thể mời anh đến đây, vậy mà ông ta…

Lại không chết.” Anh ta biết rằng Giang Ninh đã đến nơi này. Vì thế bây giờ nơi này không thuộc về anh ta nữa.

Cho dù Lý Phi Đao có ở đây, anh ta cũng không thể ngăn cản Giang Ninh!

“Vua sát thủ sao có thể chết dễ dàng như thế được!” Giang Ninh đi tới, đưa tay đặt lên đâu Dương Tử sau đó nhẹ nhàng sờ một cái giống như đang sờ đầu một chú chó con.

Anh cũng không thèm để ý đến việc Dương Tử có thể đánh trả, thậm chí anh ta còn có thể đang giấu vũ khí trong người!

Bởi vì anh biết trước mặt anh, Dương Tử không có một chút sức lực nào để phản kháng, thậm chí dũng khí để phản kháng lại cũng không có.

“Người ta không xem cậu là chó thế mà cậu lại nóng lòng muốn cắn ngược lại người ta rồi sao?” Giang Ninh nhìn chằm chằm Dương Tử: “Cậu đã quên ai là người đã cứu cậu một mạng rồi sao?” Cơ thể Dương Tử run lên.

“Tôi, tôi không quên!” Yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống: “Nhưng tôi..” “Cậu không cần phải giải thích với tôi!

Giang Ninh đột nhiên quát to: “Ai cho phép cậu động tay động chân?” Anh không ngốc, chỉ dựa vào một mình Dương Tử sao?

Cho dù anh ta có che giấu ý muốn đó thì cho dù có mười Dương Tử thì cũng không phải đối thủ của Lý Phi Đao!

Ngoại trừ Chủ Thượng ra thì ai có thể có quyền pháp ngang với ai? Người nào có can đảm hướng thẳng về phía mạng lưới tình báo của tổ chức sát thủ ngay khi vừa mới tới?

Dương Tử do dự một chút: “Tôi không quen biết người đó, tôi chỉ biết ông ta muốn triệt tiêu mạng lưới tình báo của tổ chức, ông ta có thể cho tôi rất nhiều! Rất nhiều… Rất nhiều!” “Ông ta có thể cho cậu cả mạng sống sao?” Giang Ninh nheo mắt.

Chỉ một câu nói của anh đã khiến Giang Ninh như mất đi sức sống, không còn chút tinh thần nào.

Dương Tử ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

“Những thuộc hạ của tôi.

Giang Ninh không trả lời chỉ quang một con dao găm xuống trước mặt Dương Tử, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhìn thấy con dao găm sáng chói kia, cơ thể Dương Tử càng run rẩy kịch liệt hơn.

“Tôi ghét nhất là bị phản bội” Giang Ninh vừa nói xong, bóng người anh nhanh chóng biết mất.

Lúc này sắc mặt Dương Tử trắng bệch, anh ta nhìn con dao găm trước mặt, vô cùng sợ hãi.

Sao anh ta có thể không hiểu ý của Giang Ninh được chứ?

Năm đó nếu không nhờ Lý Phi Đao, anh ta sớm đã chết dưới tay Giang Ninh. Cuộc sống của anh ta vẫn tiếp tục cho đến bây giờ, đáng lẽ anh ta có thể tiếp tục sống, nhưng… Sao anh ta lại có quyết định ngu ngốc như vậy chứ?

Vị trí vua sát thủ đó không thể thuộc về anh ta sao!

Nếu bạn muốn lấy một thứ không thuộc về mình, bạn phải chết!

Dương Tử chìa tay ra, nhặt lấy con dao găm trên mặt đất, tay của anh ta càng lúc càng run rẩy nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.