Mà sự thật cũng chính là như vậy.
“Đặng Khẳng chết rồi” Tông chủ đứng dậy, chậm rãi bước xuống từng bậc thang rồi đi thẳng đến trước mặt của Đạo Sâm. Lúc này, Đạo Sâm mới có thể nhìn thấy rõ được mặt của đối phương, người kia trầm giọng nói, giọng nói mang theo hơi lạnh: “Tại sao anh không chết?” Đạo Sâm ngẩn người, cả người trở nên căng thẳng.
“Tông chủ, tông chủ. Ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi sẽ… Aaa” Anh ta còn chưa nói xong đã bị tông chủ dùng một tay đập mạnh lên đầu, ngay sau đó một tiếng “rắc” vang lên.
Đầu anh ta nổ tung.
Máu tươi vung vãi đầy đất.
“Đem xuống cho chó ăn” Tông chủ không thèm liếc Đạo Sâm lấy một cái.
Loại người vô lễ như anh ta sớm muộn gì cũng phải chết.
Dù anh ta là ai, sức mạnh của anh ta có đạt đến trình độ nào thì cũng phải chết.
Những quy tắc khi bước vào lâu đài cổ, không lẽ Đặng Khẳng chưa dạy anh ta?
Không được lên tiếng, không được ngẩng đầu nhìn tông chủ, không được đùn đẩy trách nhiệm.
Nếu thật sự Đặng Khẳng chưa dạy anh ta thì anh ta không có tư cách ở lại đây.
Tông chủ quay lại ghế ngồi của mình, sau đó có hai bóng đen từ trong góc tối đi ra. Một người nhanh chóng đưa thi thể của Đạo Sâm ra ngoài, người còn lại cung kính quỳ một chân trước tông chủ, đầu anh ta cúi thấp nhìn xuống đất.
“Tông chủ, có cần tiếp tục cướp lại chỉ nhánh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-phu-nhi-dai/2769249/chuong-1611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.