Chương trước
Chương sau
A Phi trợn mắt há hốc mồm.

“A Phi?” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Tiểu Triệu khiến cho A Phi không khỏi rùng mình một cái.

“Đang tố cáo tôi với anh Ninh hả?” Trong giọng nói có thêm một chút ý cười lại càng khiến cho A Phi khẩn trương hơn.

A Phi xoay người lại, Tiểu Triệu đang cười tủm tỉm mà nhìn anh ta.

“Không có không có!” “Thư ký Triệu đối với tôi tốt như vậy, sao tôi dám chứ…” “Vậy thì tốt rồi, buổi tối ở lại tăng ca, có vấn đề gì hay không?” “Không, không có vấn đề” A Phi mím mím môi lại, nhẹ giọng thở dài, trong đầu nhớ lại lúc trước mình đi theo Giang Ninh chém giết ra uy danh hiển hách, ở phương bắc, anh ta dậm chân một cái thì ngay cả đánh rắm đám nhà giàu có quyền thế kia cũng không dám thả ra tiếng.

Đâu có giống như nơi này? Y Ngũ Bế Già Tây Y Ngũ Ý?

“Anh thở dài sao?” Tiểu Triệu vừa mới đi được hai bước quay đầu lại mà nhìn A Phi.

“Không có không có! Tôi hít thở sâu! Tôi chỉ là hít thở sâu thôi!”

Sao Giang Ninh mặc kệ sống chết của A Phi.

Thằng nhóc này cần phải bị người ta quản lý dạy dỗ nhiều hơn, Tiểu Triệu rất phù hợp sao? Bế Nhị Ái Linh Lục Thị Già Linh?

Tài ăn nói kia giống như súng lazer, A Phi có thể trả lời lại được một câu thì xem như Giang Ninh thua.

Giang Ninh đi đến võ quán Cực Đạo, Đàm Hưng nhận được điện thoại của anh nên đã sớm bắt đầu chuẩn bị.

Lúc Giang Ninh mở cái hộp lấy quyển sách võ thuật ra thì Đàm Hưng quả thật có chút không thể tin được.

“Đồ vật mà người khác tìm kiếm nhiều năm, cầu mà không có được, kết quả lại có người đưa đến tận cửa cho cậu” Đàm Hưng không biết nên hình dung Giang Ninh như thế nào nữa.

Đồ vật mà người khác mơ ước tha thiết nhưng anh nói công khai thì lập tức công khai, đồ vật người khác mong ước mà không có được thì có người chủ động đưa đến tận cửa, sự đặc biệt của thằng nhóc này đã không còn ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?” Giang Ninh lười nói nhảm nhiều như vậy.

Càng hiểu rõ công dụng thật sự của quyển sách võ thuật thì trái lại Giang Ninh không cảm thấy nặng nề như vậy, nhất là sau khi nắm được chiêu thức trong vài trang sách dạy võ thì Giang Ninh cũng càng ngày càng lĩnh ngộ được Cực Đạo Quyền Pháp sâu hơn.

Hiểu một thì có thể hiểu được một trăm, từ trước đến giờ Giang Ninh không hề tham lam, cũng biết giữ vững bản thân của mình là quan trọng nhất.

“Đã sắp xếp xong hết tất cả rồi” Đàm Hưng khẽ nhíu mày: “Cậu đang lo lắng sẽ có người đến cướp hay sao?” Bây giờ Giang Ninh đã có được bốn trang sách dạy võ, hơn nữa còn công khai tất cả, bày ra triển lãm ở trung tâm của võ quán Cực Đạo, chỉ cần là đệ tử bên trong võ quán thì đều có thể đi vào trong để quan sát.

Trước giờ ông ta không hề lo lắng sẽ có người dám trộm dám cướp, bởi vì đây là Đông Hải!

Nhưng vừa nấy Giang Ninh bảo ông ta đề cao cảnh giác, đồng thời Hoàng Ngọc Minh tự mình dẫn theo hơn một trăm người đến phòng ngự chặt chế toàn bộ võ quán Cực Đạo.

“Là chắc chắn có người sẽ đến” Giang Ninh nói.

Nghe thấy câu nói này thì Đàm Hưng càng nghĩ không thông.

Đã biết rõ có người đến cướp mà Giang Ninh còn công khai chứ không phải là cẩn thận thu lại ba trang kia.

Để ở trên người của bản thân mình thì chắc chắn là an toàn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.