Chương trước
Chương sau
Một hồi lâu sau đó, Phương Uy tức giận há miệng mắng †o: “Phương Hồng Sơn, mặt mũi của nhà họ Phương chúng ta đều đã bị ông làm mất sạch cả rồi!”

Cho dù trong lòng Phương Hồng Sơn có đang cảm thấy không thoải mái đến thế nào đi chăng nữa, nhưng mà ông ta vẫn im lặng như cũ, không dám mở miệng phản bác lại.

Phương Hồng Sơn căn chặt hai hàm răng, hít sâu vào một hơi, cố đè nén cơn tức giận ở trong lòng của chính mình xuống.

“Chủ nhân, Đông Hải… Không phải là một địa phương bình thường!”

Phương Hồng Sơn không hề nhắc đến chuyện thực lực của Giang Ninh vô cùng mạnh mẽ, ông ta không muốn phải thừa nhận rằng ở trên phương diện thực lực, bản thân ông ta không phải là đối thủ của Giang Ninh: “Đông Hải được gọi là cấm địa, nơi đó tụ tập toàn bộ cao thủ đang ẩn mình ở trong giới giang hồ, hơn nữa bọn họ còn đang nắm trong tay tất cả thế lực của thế giới ngầm, đoàn người bọn tôi.. “

Phương Hồng Sơn liếc mắt nhìn về mấy người đang đứng ở phía đăng sau một cái, dùng ánh mắt để ra hiệu cảnh cáo rằng bọn họ không nên ăn nói bậy bạ.

“Ngay cả những tên tầm thường như vậy mà mấy người các người cũng không giải quyết được hay sao?” Phương Uy nở nụ cười lạnh lùng.

“Chủ nhân, tôi đã điều tra ra được, Đông Hải cấm địa này đúng thật là không bình thường, Giang Ninh cũng chính là vì có được một vùng cấm địa như Đông Hải này mà càn quét sạch những dòng họ lớn ở phương Bắc, thậm chí còn tiêu diệt cả nhà họ Bàng!”

Phương Uy nhíu mày.

Nhà họ Bàng?

Đương nhiên là ông ta có biết đến nhà họ Bàng này, chẳng qua là bọn họ chưa từng coi trọng hay thậm chí là chưa từng để những thứ được gọi là dòng họ lớn giống như thế này vào mắt, bọn họ chỉ cần tùy tiện phái một Trưởng lão ở cấp bậc cao thủ ra thôi thì cũng đều đã đủ để khiến cho toàn bộ dòng họ lớn đó bị diệt sạch!

Nói về cơ bản, đối với ba chữ “Dòng họ lớn” mà nói thì dòng họ lánh đời như bọn họ chỉ có… khinh thường mà thôi.

Từ lâu, bọn họ đã không còn sự đam mê và theo đuổi mù quáng đối với quyền lực địa vị và tiền vàng bạc trắng, bởi vì chỉ cần bọn họ muốn thì bọn họ sẽ có được những thứ này một cách dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần có được đầy đủ thực lực, có được thực lực mạnh mẽ đến vô cùng!

Chỉ là một nhà họ Bàng nho nhỏ thôi thì có thể coi như cái gì chứ?

Năm đó, chỉ riêng một mình Ẩn Môn đơn độc do Hà Đạo Nhân dẫn dắt cũng đã đủ để có thể tiêu diệt hoàn toàn một dòng họ số một, số hai trong nhóm những người giàu sang quyền thế nhất.

Phương Hồng Sơn liều mạng giải thích, ông ta chỉ không muốn để cho Phương Uy cảm thấy rằng là do năng lực của ông ta chưa đủ, cho nên mới dẫn đến sự thất bại lần này.

“Giang Ninh mở Võ quán Cực Đạo, công khai Cực Đại Quyền Phổ, thu hút rất nhiều cao thủ đang ẩn mình trong giới giang hồ, trong đó có không ít cao thủ ở cấp bậc Tông sư”

Phương Hồng Sơn tiếp tục vội vàng nói: “Một mình tôi không có cách nào để đối đầu với nhiều người như vậy được”

“Thế còn Quyền phổ thì sao?” Phương Uy đè nén cơn giận.

Phương Uy có thể tạm thời gạt chuyện Phương Hồng Sơn đã làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Phương sang một bên chờ nói sau, nhưng mà Quyền phổ kia thì sao?

Thứ mà Phương Uy muốn chính là Quyền phổ!

“Theo những gì mà tôi được biết, Quyền phổ ở trên tay của Giang Ninh đã bị người ta cướp đi rồi, mấy trang Quyền phổ đang ở Đông Hải bên kia hiện nay cũng chỉ là đồ giả mà thôi, nhưng mà rất có khả năng là đồ thật đang ở..” Phương Hồng Sơn ngẩng đầu, nhìn Phương Uy: “…Trên người của Hà Đạo.

Nhân đã chết kial”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.