Chương trước
Chương sau
“Răng rắc…”

Giang Ninh thuận tay lấy ra một cái túi trong túi quần, ngay sau đó, những mảnh vỡ lệnh bài của nhà họ Phương lập tức rơi lả tả xuống đất.

Ánh mắt Phương Uy càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Mày…”

Đây là lệnh bài nhà họ Phương của ông ta, là biểu tượng nhà họ Phương của ông ta, Giang Ninh thật sự quá ngông cuồng rồi.

“Đừng lấy thế lực Dòng họ lánh đời của nhà mày ra uy hiếp tao, tao không quan tâm đâu”

Giang Ninh hoàn toàn không có chút khách sáo nào, khi nhìn thấy sau lưng Phương Uy ngày càng có nhiều người xuất hiện thì vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút gì thay đổi.

“Nếu muốn con ông sống thì mạ giao Phương Nhiễm ra đây cho tôi”

“Mày dám uy hiếp tao?”

Phương Uy vừa phất tay một cái thì lập tức có chín bóng dáng xuất hiện bên cạnh, bước lên một bước, gương mặt đẳng đăng sát khít “Cao thủ hộ pháp của nhà họ Phương chắc còn dư lại chín tên này phải không nhỉ?”

Giang Ninh nhìn lướt qua, khinh thường nói: “Nếu như không có gì khác biệt so với ba tên phế vật kia thì đừng có đi ra làm gì cho mất mặt”

“Giết ba tên là giết, mà giết mười hai tên thì cũng là giết thôi!”

Vừa dứt lời, sắc mặt của chín người này đồng thời thay đổi.

Ba cao thủ hộ pháp đi theo Phương Hạ đến Đông Hải đều bị Giang Ninh gi ết chết rồi?

Mà ngay cả sắc mặt của Phương Uy cũng biến đổi không ngừng.

Ba cao thủ hộ pháp kia đều là cao thủ cấp bậc tông sư, cho dù đặt trong cấp bậc tông sư thì cũng được xem là đội ngũ hàng đầu.

Nghe giọng điệu của Giang Ninh giống như khi giết ba cao thủ hộ pháp này căn bản cũng chẳng hao phí bao nhiêu công Sức.

Sao có thể như thế được?

Trong lúc giật mình, Phương Uy kịp phản ứng.

Là Đông Hải!

Vùng đất cấm đói!

Phương Hồng Sơn đã từng nói rằng vùng cấm Đông Hải không đơn giản, cao thủ rất đông, nếu như không phải vì bọn họ kiêng dè nhà họ Phương thì tất nhiên bọn họ dám vây giết đám người Phương Hạ.

Đáng chết…!

Đây còn không phải là cái tên Giang Ninh này dựa vào thế lực của Đông Hải mà đến nhà họ Phương để nhe nanh múa vuốt hay sao?

“Cáo mượn oai hùm! Đây cũng không phải là Đông Hải!”

Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Giao Phương Hạ ra đây, nếu không thì hôm nay mày đừng hòng ra khỏi nơi này, núi Chung Nam sẽ là mồ chôn của mày!”

Giang Ninh đi về phía Phương Uy, chín hộ pháp lập tức cản lại trước người ông ta.

“Tôi đã nói rồi, ông gia Phương Nhiễm ra thì tự nhiên tôi sẽ tha cho Phương Hạ một mạng, nhưng mà nếu ông cảm thấy mạng của Phương Nhiễm quan trọng hơn mạng của con trai ông thì được thôi, ông cứ tiếp tục ra tay đi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.