Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Đàm Hưng nghiêm tức, duõi tay chặn lại Phương Thu đang phẫn nộ.

Đây đúng là quy tắc của chốn giang hồ, người khác tới thì đấu một trận!

Dựa theo quy tắc này, nếu người kia thắng thì sẽ gỡ bỏ biển hiệu của võ quán, tương đương với việc đập vỡ biển hiệu của người khác, vô cùng tàn nhẫn.

“Không đủ”

Đàm Hưng nhìn Phương Uy, giọng điệu bình tĩnh: “Dựa theo quy tắc giang hồ, nếu các người thắng, có thể mang đồ đi, nhưng nếu các người thua thì nhất định phải để đồ lại”

Ông ta biết, Phương Uy liên thủ với những gia tộc khác, chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, căn bản không thể nào chống đỡ được.

Nếu như thật sự muốn ra tay đánh nhau, cho dù có mạnh bạo đến đâu, nếu phải dựa theo quy tắc giang hồ thì bọn họ thua chắc!

Ông ta nhìn chăm chăm Phương uy, trong lòng thầm nghĩ, Giang Ninh anh mau tới nhanh đi!

Cho dù là bản thân mình không che giấu thực lực nữa, nhưng phải đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, Đàm Hưng cũng không thể nắm chắc được phần thẳng.

Ông ta chỉ hy vọng, Giang Ninh có thể nhận được tin tức và đang trên đường tới đây!

Bây giờ, tám gia tộc lớn liên thủ, cố ý nói dùng quy tắc giang hồ để đấu một trận, Đàm Hưng biết bọn họ muốn làm gì, đây không chỉ đơn giản là muốn giết người mà còn có ý đồ khác nữa.

Họ muốn ở trước mặt các đệ tử của võ quán Cực Đạo, để bọn họ thấy cao thủ trong giới giang hồ bị mất hết thể diện!

Thật đúng là quá âm hiểm, độc ác.

“Muốn đấu thì phải công bằng chút, các người thắng rồi, có thể mang đi thứ các người muốn, các người thua rồi thì phải để thức chúng tôi muốn ở lại, thế nào hả?”

Đám Hưng không chút kiêu ngạo hay tự tin thái quá nào, dù đang phải đối mặt với tám gia tộc lớn liên thủ với nhau.

Ông ta vẫn ung dung như cũ, nhìn về phía Phương Uy.

Phương Uy không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua Tư Mã Hằng ở bên cạnh, thấy Tư Mã Hằng gật đầu, ông ta đồng ý nói: “Vậy cũng được, đã nói rồi, dùng quy tắc giang hồ để khiêu chiến, vậy thì cứ dựa theo quy tắc mà làm”

“Tôi nói rồi, chúng tôi muốn quyển sách võ thuật, muốn ông đóng cửa võ quán, nếu như chúng tôi thua, các người muốn gì?”

“Vậy đương nhiên phải công bằng rồi”

Đàm Hưng im lặng một lúc rồi trả lời: “Chúng tôi muốn tất cả tư liệu liên quan tới quyền phổ của tám dòng họ lánh đời!”

Nghe vậy, vẻ mặt của những người trong tám dòng họ lánh đời lập tức thay đổi.

“Không biết ngượng mồm!”

Trưởng lão nhà họ An lắc đầu, khinh thường nói: “Các người đúng là tham lam cuồng vọng!”

Còn muốn tư liệu về quyển sách võ thuật?

Đây là đồ của tám dòng họ lánh đời bọn họ, đừng nói là Đông Hải gì đó, cho dù là những gia tộc khác, bọn họ cũng không muốn chia sẻ.

Huống hồ, quyền phổ của vùng cấm Đông Hải sắp không giữ nổi rồi, bọn họ còn muốn những tư liệu này làm gì chứ?

Đúng là mơ tưởng hão huyền!

“Có thể thua được sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.