Chương trước
Chương sau
Lúc đó ở Đông Hải.

Trước sau như một.

Sức sống lan tỏa khắp thành phố khiến các trưởng lão của các gia tộc càng ngày càng không hiểu, càng ngày càng tò mò về Giang Ninh.

Liên tục mấy ngày Giang Ninh không đưa ra bất kỳ hạn chế nào với họ, bọn họ có thể tùy ý đi dạo trong thành phố.

Khi bọn họ đi ra bên ngoài những đứa trẻ đều rất lễ phép, nhìn thấy bọn họ tóc hoa râm, đã lớn tuổi thì sự tôn kính của chúng đối với họ đều xuất phát từ trong lòng.

Chỉ cần bọn họ đứng ở đầu đường một lát sẽ có người chủ động tiến đến hỏi thăm có cần giúp đỡ hay không.

Tư Mã Tuyền cảm giác giống như mình đã đi tới một thế giới khác.

Đây mới là thế giới hoàn toàn thoát ra khỏi vòng giang hồ lẩn quấn.

Trong võ quán Cực Đạo.

Ông ta không nói lời nào, chỉ ngồi ở bên cạnh sân võ, cũng không có ai để ý đến ông ta, đế tủy ý ông ta xem người khác luyện võ.

Ở trong mắt Tư Mã Tuyền công phu quyền cước của những người này đều non nớt như của trẻ con.

Nhìn mỗi một động tác đều có vẻ rất buồn cười, nhưng trên mặt Tư Mã Tuyền không hề lộ ra một chút châm chọc hay khinh thường nào, ngược lại còn dành cho những người trẻ tuổi này nhiều lời khen ngợi “Rốt cuộc mấy người muốn cái gì?”

Hồi lâu sau Tư Mã Tuyền quay đầu nhìn về phía Đàm Hưng đang chỉ điểm cho môn đồ: “Giang Ninh muốn gì, thành phố này muốn cái gĩ?”

Đàm Hưng liếc ông ta một cái, cũng không nói lời nào, vẫn kiên nhẫn chỉ điểm từng chiêu thức cho đệ tử.

“Mấy người không biết ý nghĩa của quyền phố là gì sao?”

Ông ta thật sự có rất nhiều vấn đề.

“Chúng tôi biết’ Lần này Đàm Hưng đã mở miệng.

“Đối với mấy người mà nói, ý nghĩa quan trọng nhất của quyền phổ là bí mật của bản đồ phía sau, nhưng đối với vòng giang hồ lấn quấn mà nói thìlà h vọng phục hưng”

Ông liếc mắt nhìn Tư Mã Tuyền: “Ông có biết trong thời đại này thứ gì là quý giá nhất không?”

“Không sai, chính là hỉ vọng”

“Hi vọng của người thường, hi vọng của người luyện võ, hi vọng của thành phố này, hi vọng của thế giới này…”

“Điều Giang Ninh muốn làm, không, phải nói là điều Giang Ninh và phu nhân muốn làm là mang lại cho con người nhiều hi vọng hơn. Ông sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

Đàm Hưng rất bình tĩnh nói, thậm chí là bản thân ông thì cũng phải ở cùng Giang Ninh và Lâm Vũ Chân rất lâu mới hiểu được bọn họ muốn làm dì Loại tình yêu to lớn này, tâm tư này, người của dòng họ ở ẩn bọn họ cũng không thể nào hiểu được.

Tư Mã Tuyền thì thào trong miệng, nhẩm đi nhẩm lại hai chữ hi vọng, trong lòng chấn động!

“Phich!”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, chợt có một tiếng quát vang lên.

“Giang Ninh, cút ra đây!”

Nghe thấy giọng nói này sắc mặt Tư Mã Tuyền liền thay đổi, thấy Đàm Hưng chuẩn bị đi ra ngoài ông ta lập tức vươn tay ngăn cản.

“Ông đừng đi ra ngoài.”

Sắc mặt ông ta khẽ biến đổi, trở nên ngưng trọng: “Là đại trưởng lão của nhà họ Tư Mã chúng tôi đến đây!”

Từ Mã Tuyền hết sức kinh ngạc, sao đại trưởng lão lại đến đây, nghe giọng điệu của ông ấy thì chỉ sợ là muốn gây chuyện ồn ào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.