Chương trước
Chương sau
Anh ta thậm chí không thèm liếc Lý Văn Sinh, quay sang Lâm Vũ Chân và nói: “Cô Lâm, chín mươi tỷ tiền phí tài trợ, coi như vậy là xong nhé, lần sau phải tìm cao thủ mạnh hơn để thi đấu, thì sẽ không còn giá này nữa đâu.”

Sau khi nói xong, Lý Phi Đao xoay người rời đi không chút nể mặt, khiến cho Lâm Vũ Chân không khỏi ngưỡng mộ phong cách lịch lãm đó của anh ta.

Lý Văn Sinh đứng ở đó, cả người choáng váng, chỉ mới bước vào võ quán chưa đầy ba phút?

Khi bước vào cổng, hắn chỉ nhìn thấy võ đường trống rồng, thậm chí không thấy nơi trưng bày quyền phổ, vậy đêm nay bọn họ hành động thế nào đây?

“6)L2lnnL,.ˆ Lý Văn Sinh không nhịn được nói: “Chỉ có như vậy mà giá chín mươi tỷ?”

“Giám đốc Lý, nếu có thể, anh có thể tiếp tục thách đấu. Quy tắc của Cực đạo võ quán là chỉ cần có người thách đấu thắng bọn họ, họ sẽ không bao giờ từ chối.”

Lâm Vũ Chân chỉ vào đám vệ sĩ nằm trên mặt đất từ nãy đến giờ vẫn chưa thể gượng dậy, không khách khí nói: “Hay là anh đến giúp họ đứng lên đi?”

Lý Văn Sinh nhìn mấy người đó đang ngã trên mặt đất, giận run cả người.

Đây đều là cao thủ anh ta đặc biệt đưa tới, nhưng cộng lại cũng chưa chống đỡ được một phút thì còn có ích gì.

Họ có đứng dậy thì có thể làm gì?

Phía sau Liên Võ Đường này còn có một cái sân, hành lang trong sân nằm ở cuối đường. E là ngay cả tới phòng triển lãm Quyền phổ họ cũng hoàn toàn không vào được.

“Đồ ăn hại!”

Lý Văn Sinh mắng một câu, tuy sắc mặt khó coi nhưng lại không thể nổi giận trước mặt Lâm Vũ Chân.

Ba trăm nghìn đói Cứ như vậy mà mất tiền oan sao?

Càng quan trọng hơn là, kế hoạch của anh ta đã thất bại.

Còn chưa bắt đầu tỷ thí đã kết thúc, có đánh nữa thì người của anh ta cũng sẽ bị xe cứu thương bên ngoài kéo đi, lúc đó người mất mặt chính là Lý thị của anh ta, có ở đây thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của võ quán này rồi.”

Lý Văn Sinh nói: “Người Đông Hàn chúng tôi cũng tôn trọng võ đạo. Nếu ở đây có cao thủ như thế, vậy tôi vẫn mong rằng có thể có thêm một cơ hội tỷ th”

“Người lần này tôi đưa tới đều là nhân viên bình thường của Lý thị, sức mạnh chẳng ra gì, để giám đốc Lâm chê cười rồi!”

Luôn phải bảo vệ thể diện.

Lý Văn Sinh vẫn giữ phong độ của mình như cũ, anh ta có chút không vui, nhưng lại không dễ gì thể hiện ra mặt.

“Những người cố gắng đều đáng được kính trọng.”

Lâm Vũ Chân cười nói: “Chỉ cần giám đốc Lý muốn tỷ thí, người của võ quán Cực Đạo đều sẽ đồng ý.”

“Chỉ cần cho đủ tiền tài trợ, có lẽ họ sẽ không từ chối.”

Nói tới tiền tài trợ, khóe miệng Lý Văn Sinh không nhịn được run rẩy. Anh ta không nói gì, miễn cưỡng cười gượng, chào Lâm Vũ Chân rồi đưa người rời khỏi.

Lâm Vũ Chân tiễn họ tới cửa, sau khi đưa mắt nhìn họ rời đi thì thật sự đã không nhịn được nữa.

“Xấu quá đi!”Cô lắc đầu nói: “Giang Ninh thật sự quá xấu xa rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.