Đây thật sự là một lợi thế, chỉ là cái lợi của hai bên cũng không ngang nhau.
Giang Ninh không nói gì, anh uống trà từ từ và chậm rãi. Lý Thiên Tú cũng không nói gì, cô ta biết đây chính là cơ hội duy nhất của mình. Nếu Giang Ninh cũng không đồng ý cứu cô ta, vậy trên đời này sẽ không còn ai cứu được cô ta nữa.
Cô ta cũng không vội vã, vì cô ta có nóng nảy cũng không khiến cho Giang Ninh quyết định được.
Vậy nên, cô ta đang đợi, đợi sự phán quyết cuối cùng dành cho mình. Sống hay chết, chỉ nghe một câu của Giang Ninh.
“Được thôi.”
Hồi lâu sau, Giang Ninh mới nói thêm một câu khác: “Tiểu Triệu, đưa cô †a vào đi.”
“Dạ.”
Tiểu Triệu đi vào trong: “Cô Lý, mời vào trong.”
“Cảm ơn ngài Giang.”
Giọng nói của Lý Thiên Tú có hơi run lên một chút, không nói thêm gì nữa.
Bởi lẽ, ngay giây phút cô ta nghe Giang Ninh nói “được thôi”, cô ta đã có một loại cảm giác mãnh liệt, rằng chính mình sẽ sống sót!
“Thật sự không ngờ, Lý Văn Sinh này còn thông minh như vậy, có thể lấy người phụ nữ này ra làm lá chắn!”
A Phi hừ một tiếng. Sao anh ta lại không nhìn ra Lý Thiên Tú đã bị hại cho đến cùng đường.
Còn Lý Văn Sinh kia thì “ve sâu thoát xác”, không gặp chuyện gì, thậm chí còn có thể nhanh chóng ngóc đầu trở lại, bắt đầu khởi động kế hoạch trả thù mạnh mẽ nhất với Lâm thị và Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-phu-nhi-dai/2764556/chuong-1946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.