Chương trước
Chương sau
Rượu thỏa cơm no.

Trong viện, trà trên bàn, Đàm Hưng nhàn nhã rót trà.

“Phải nói hiện tại võ quán phát triển rất khá. Chúng ta tuyên truyền cho võ thuật truyền thống Trung Quốc càng ngày càng phát triển.” Trên mặt ông ta còn có một phần đỏ ửng. Lâm gia nấu rượu ngon, ông ta thật sự không cách nào từ chối được.

“Còn có bên núi Chung Nam kia nữa, lần trước Phương Thu đã trở lại một chuyến, hiện tại Tám đại thế gia đều đang tu sinh dưỡng tức, đợi quyền phổ được thu thập rồi, lại cùng nghiên cứu sau.”

Đàm Hưng híp mắt, liếc nhìn Giang Ninh một cái.

Ông ta rất bội phục Giang Ninh, vì ông ta thật sự rất khó tưởng tượng ra, rằng một người trẻ tuổi như Giang Ninh lại có thể làm được chuyện ra hình ra dạng như vậy.

Chưa nói chuyện cậu ta tạo ra một tòa cấm địa ở Đông Hải như vậy, không ai dám đến nơi này dương oai nữa, vậy ngay cả với núi Chung Nam, thì hiện tại Tám Đại thế gia kia cũng kính sợ Giang Ninh có thừa.

Không cần Giang Ninh ra mặt, cả Phương Thu làm đại diện thì cũng đã đủ trấn áp bọn họ.

“Trong vòng luẩn quẩn võ đạo bên này xem như ổn định, bây giờ điều quan trọng nhất chính là quyền phổ.”

Giang Ninh gật gật đầu.

“Ừ, hiện tại việc chúng ta cần làm chính là tìm quyền phổ. Hai trang cuối cùng, trước mắt vẫn chưa có manh mối.”

Bây giờ có thể nói, cả thế lực ở Đông Hải đều đang đi tìm manh mối.

Không chỉ là mạng lưới tình bão ở bên phía lão Triệu, nhưng mạng lưới tình báo của tổ chức sát thủ hay thậm chí là mạng lưới ở Đông Hàn, ở Las Vegas, cũng đều đang tìm kiếm.

Nhưng vẫn không hề có manh mối gì như trước.

Không thể nghỉ ngờ gì nữa, hai trang quyền phổ cuối cùng có thể ở thế giới thứ ba, trong tay thế lực to lớn chân chính.

Lâm thị muốn đi vào lĩnh vực này, một mặt là để phát triển, còn mặt khác,  chính là vì quyền phổ.

“Thằng nhóc, phiền phức lắm phải không?”

Diệp Sơn liếc nhìn Giang Ninh một cái, đặt chén trà xuống: “Tôi có nghe Khinh Vũ nói rồi, khi người ở hải ngoại làm chuyện này, không có chuyện nào là nhỏ.”

“Thật ra Khinh Vũ cũng có suy nghĩ.”

Giang Ninh nở một nụ cười, thấy Diệp Sơn trừng mắt liếc bản thân một cái, lắc đầu: “Không phiền, chỉ cần có manh mối, tất cả đều sẽ không còn phiền nữa.”

“Cậu tính sẽ làm như thế nào?”

“Thuận theo tự nhiên!” Giang Ninh trả lời: “Trước đi Vũ Chân đi du lịch nghỉ dưỡng đã, đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò.”

mu Diệp Sơn và Đàm Hưng nhìn nhau, nhất thời cảm thấy yết hầu toàn là vị ngọt, hệt như bị ai đó nhét vào một miếng cơm chó vậy.

“Đi đâu du lịch?”

Diệp Sơn không muốn chết, lắm miệng hỏi một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.