“Thuyết phục họ?” Sugita sững người trong giây lát, như thể anh ta chỉ còn cách này. Nhưng sau khi tự mình nói ra, anh ta muốn tát cho mình một cái. Nếu anh ta có thể thuyết phục mọi người bằng đức hạnh, thế giới đã hòa bình từ lâu rồi. Thuyết phục nhất định là vô dụng, chỉ cần anh ta chọn đứng vào phe nào sẽ trở thành kẻ thù của phe kia, sớm muộn gì cũng chết. Bây giờ anh ta không chọn bất cứ điều gì, anh ta có thể vẫn còn sống, nhưng sau cùng anh ta vấn phải lựa chọn. Giang Ninh phớt lờ những gì Sugita nói, đối với Sugita sống trong một gia đình phật giáo, đa từng sống trong chiến đấu và giết chóc từ vài năm trước, bây giờ anh ta không sẵn sàng chạm vào những thứ đấy.
Muốn chống lại? Điều đó sẽ đòi hỏi rất nhiều quyết tâm.
“Nó có vị hơi chua, nhưng rất ngon miệng.” Anh gắp cho Lâm Vũ Chân mấy món ăn và nói với cô ấy mọi đặc điểm ngon miệng, như thể Sugita không tồn tại: “Em rưới một ít nước chanh lên, nó sẽ ngon hơn.”
“Là vậy sao?” Lâm Vũ Chân làm theo cách của Giang Ninh, dùng sức tách một miếng chanh rồi vắt. Thấy Giang Ninh gật đầu, cô dùng đũa gắp một miếng, cẩn thận bỏ vào miệng cắn nhẹ một cái đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
“Đúng vậy!” Tốc độ nhai nhanh đột ngột.
“Ăn thật ngon!”
“Thật ngon, em có thể thử lại cái này, cái này phải đợi một lát, đợi đến khi mùi vị trong miệng nhạt hơn sẽ không bị ảnh hưởng.” Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-phu-nhi-dai/2763477/chuong-2242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.