Chương trước
Chương sau
“Chủ thượng là ai, ông ta đang tìm gì?”

Giang Ninh hỏi.

“Không… không biết!”

Long Phi ra sức giấy dụa, con ngươi như muốn nhảy ra khỏi hố mắt, Giang Ninh quyết không nương tay, ngón tay càng lúc càng dùng sức, Long Phi chỉ thấy mình sắp chết vì nghẹt thở.

Coi thường Hai chân Long Phi lơ lửng trên không trung, cảm giác lực trên từng ngón tay của Giang Ninh không có sức mạnh nào sánh bằng.

Dù bản thân có cố gắng tới đâu cũng không thoát ra được.

Não bộ gần như cạn kiệt dưỡng khí, mọi thứ trống rỗng, tai ù đi, chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, mình sẽ phải chết.

Mặt Giang Ninh vẫn không chút biểu cảm, như thể dù cậu có thẳng tay bẻ gãy cổ Long Phi cũng không thèm chớp mắt.

“Nhà họ Bàng … ông ấy là người của nhà họ Bàng!”

Long Phi không kìm nổi, ho mạnh một tiếng, cố thốt lên một câu.

Khoảnh khắc ấy, phổi như lấy lại được nguồn dưỡng khí, cả người Long Phi ngã lăn đùng ra đất, như chết đi sống lại vậy.

Giang Ninh buông tay, nhìn Long Phi đang lồm cồm trên mặt đất: “Người của nhà họ Bàng ư?”

“Không ai biết rốt cuộc ai là chủ thượng, kể cả ba tôi cũng không biết, nhưng..” Anh ta bỗng ho sặc sụa, mặt đỏ như trái gấc, sâu thẳm trong đáy mắt là nỗi hoảng sợ với cái chết, “nhưng tôi đoán, ông ta là người của Bàng gia”

“Chứng cứ đâu?”

Long Phi thở gấp, ngẩng đầu lên nhìn Giang Ninh, cắn răng nói: “Không có chứng cứ, chỉ đoán mò, nhưng tôi chắc chắn đến 70%” Anh ta nhìn Giang Ninh, mặt vẫn không chút biểu cảm, cũng không biết rốt cuộc Giang Ninh có giết mình hay không.

Người đàn ông đáng sợ này quả thực khiến Long Phi hồn siêu phách lạc.

Giang Ninh là người đầu tiên khiến anh ta vẫy vùng giữa hai ranh giới sinh tử.

Anh biết rằng trong mắt Giang Ninh, mạng mình vốn không chút giá trị, trừ khi trả lời câu hỏi của anh ta.

“Người trong ẩn môn đều không biết thân phận của đối phương, nhưng cũng có người dù cẩn thận cỡ nào cũng không tránh khỏi có lúc sơ hở…”. “Một người có thể kiểm soát ẩn môn, lại có thể bất cẩn Vậy sao?”

Giang Ninh vốn không tin.

Ẩn môn nấp cực kín, trong mọi ngóc ngách đều có người của họ, đặc biệt trong giới giang hồ, ngay cả những người chết bao năm nay đều có thể “sống” lại, khiến Đàm Hưng sợ hãi vô cùng, người có thể kiểm soát được ẩn môn này, e rằng còn nấp kín hơn.

“Trải qua bao thăng trầm, bão tố ở miền bắc này bao năm, vị thế danh gia vọng tộc cũng đổi tên biết bao lần, chỉ có nhà họ Bàng vẫn luôn đứng vững” Long Phi đáp, “Đặc biệt là lần này anh gây chuyện ầm ï như vậy ở đây, liệu nhà họ Bàng có phản ứng gì không?”

“Tới giờ, nhà họ Long nhà tôi lụi bại, gần như sụp đổ hoàn toàn, nhà họ Bàng vẫn không có phản ứng gì, anh không thấy lạ sao?”

Anh ta nói liền một mạch nỗi hoài nghi và dự đoán trong lòng.

Thực ra, đây chỉ là suy đoán của anh ta, cũng là suy đoán của Long Tường, vì ông từng nói, ông cảm thấy ông chủ có chút quen thuộc, chắc chắn là người mình thường hay gặp trước đây.

Mà người Long Tường thường gặp không phải đều trong các gia tộc hào môn hay sao?

Long Phi thở dài, mặt vẫn đỏ ứng, dựa lưng vào tường, vẻ mặt có chút tuyệt vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.