Nghe nói thế, đôi mắt gian tà của Trần Húc phát sáng giống như 2 bóng đèn pha, Cao Hiểu Tiết cũng giật mình. Vì thế hai người vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào cô bé với ánh mắt đầy ám muội.
Cảnh Linh là một cô bé có da mặt siêu mỏng, bị hai người nhìn như thế thì mặt cô nàng lập tức đỏ bừng bừng, nàng thẹn thùng che mặt, nhỏ giọng hỏi:
-Hai người nhìn cái gì ghê vậy?
Cao Hiểu Tiết cũng biết mình hơi quá đáng, vì thế thụi Trần Húc một quả, Trần Húc hét thảm “Úi da” một tiếng rồi chỉnh lại nét mặt, nghiêm trang nhìn cô bé nhưng cái miệng thì còn đang cười:
-Em biết Ngô Nguyên hả? Làm sao em biết hắn?
Cảnh Linh ngượng ngùng cười cười, nói:
-Hôm đó em đi xe bus, bị người ta móc mất bóp [ví], sau đó em hô lên nhưng không có ai muốn giúp em cả, cuối cùng chỉ có ảnh giúp em lấy lại cái bóp
Trần Húc nghe thế thì cảm thấy vui vẻ, móc di động ra gọi cho Ngô Nguyên, chuông vang lên nhưng bị thằng lỏi kia cúp máy, hắn nhắn tin nói:
-Không phải chứ! Mày không biết lão tử đang đi chơi hả? Mày có tiền mà, có gì thì nhắn tin đi!
Trần Húc nhắn tin trả lời:
-Mày còn nhớ cô em xinh đẹp bị mất bóp trên xe bus mấy hôm trước không?
Sau khi gửi tin nhắn, Trần Húc bắt đầu đếm thời gian xem chừng nào thằng kia trả lời, mới đếm tới 7 thì Ngô Nguyên gọi điện thoại tới, lúc này hắn bất kể là điện thoại đường dài mất 3 đồng 1 phút, sau khi Trần Húc nhận cuộc gọi thì câu đầu tiên của Ngô Nguyên là:
-F..k, Lão Tam, sao mày biết chuyện này?
Trần Húc cười hè hè nói:
-Cô em xinh đẹp đó đang đứng bên cạnh tao đây này, mày có muốn nói vài câu với nàng hay không?
Ngô Nguyên ở đầu bên kia gào lên:
-Đệch..., Lão Tam, mày không gạt tao đó chứ? Làm sao cô ấy ở nhà mày được???
Ngô Nguyên còn chưa có biết Trần Húc không có về nhà, đúng lúc này Trần Húc đưa cái di động cho Cảnh Linh đang há cái miệng nhỏ nhắn, không dám tin tưởng những gì đang thấy.
Cảnh Linh có bộ dáng như chưa bao giờ dùng điện thoại di động, nàng cẩn thận áp sát lỗ tai mình, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, sau đó nàng lập tức đỏ mặt lên. Trần Húc đang vui sướng, ngóng cái lỗ tai lên để rình nghe xem hai người nọ nói cái gì nhưng bị Cao Hiểu Tiết túm hắn lôi sang một bên.
Trần Húc cười dâm đãng:
-Thật là trời không có mắt nha. Thằng quỷ đó lại làm quen với một tiểu mỹ nữ như thế, thật sự là số c*t chó mà, sao mình không được như thế vậy ta?
Cao Hiểu Tiết nghe thế thì tức giận, “đục” cho hắn một quả, nàng nghĩ thầm “Bổn cô nương xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, tối qua tiểu tử ngươi chiếm hết tiện nghi rồi, bây giờ ăn xong quẹt mỏ giả vờ như không có chuyện gì hử?”
Tất nhiên là những lời này nàng không thể nào nói ra miệng được, Trần Húc bị thụi một cú, sau khi kêu gào thì nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, nhưng nàng cứ câm miệng như thóc, không chịu nói một lời nào. Hắn chỉ có thể than thỡ trong lòng “Con gái đúng là con gái, thật là kỳ quái! Thật đúng với câu ‘mấy thằng đực rựa đừng có đoán tâm tư con gái’!”
Bên kia Cảnh Linh cầm điện thoại, khuôn mặt hồng lên, không biết đang thì thầm cái gì, Trần Húc chỉ mơ hồ nghe được “Cảm ơn!”, “Em vẫn khỏe”, linh tinh gì gì đó, vì thế hắn thì thầm “Lão Đại à, mày làm ăn cái kiểu quỷ gì thế? Đúng là ăn hại mà! Cứ trực tiếp túm lấy thì không phải là xong rồi sao?”, Cao Hiểu Tiết nghe thấy, thế là Trần Húc lại bị Cao Hiểu Tiết sút cho 1 cước.
Cuốc điện thoại không bao lâu thì Cảnh Linh đỏ mặt cầm điện thoại đi tới:
-Cảm ơn anh. Ngô Nguyên có chuyện muốn nói với anh nè
Sau đó Trần Húc giật lấy điện thoại, hét vào điện thoại một câu với giọng điệu dâm đãng:
-Lão Đại, bây giờ mày đang hận vì sao mình mọc cánh để bay qua đây phải không?
Ngô Nguyên ở đầu bên mắng xối xả, sau một lúc mới ngừng lại hỏi:
-Lão Tam, tụi mày đang ở đâu vậy? Cô gái kia..., ừm, cô gái đó tên là gì vậy? Làm sao mày biết nàng? Còn nữa, còn nữa, cái này... mày đi xa xa nàng một chút đi, với lại đừng có gào to như thế, đừng để nàng nghe được
Ngô Nguyên càng nói càng nhỏ lại, Trần Húc cười rộ lên đầy dâm đãng, hắn nghĩ thầm “Hấp dẫn hấp dẫn à nha, cái thằng nhàm chán nhất trong phòng như Lão Đại bây giờ lóng ngóng giống y như học sinh tiểu học nha, rõ ràng là rơi vào bể tình rồi con ơi, hắc hắc”
Vì thế Trần Húc ôm cái di động chạy ra khỏi tiệm, cười hắc hắc:
-Lão Đại, cô em này rất là được nha, siêu đáng yêu luôn. Hắc hắc, sao ngay cả tên của người ta mà mày cũng đíu biết vậy?
Bên kia Ngô Nguyên thẹn quá hóa giận:
-F..k! Mày đừng có nói nhảm, mau mau trả lời vấn đề của lão tử!
Nghe Ngô Nguyên phát hỏa, Trần Húc vội vàng nói:
-Nàng tên là Cảnh Linh, hiện đang làm nhân viên bán hàng trong tiệm bánh ngọt Hoa Điệp. Giề? Hoa Điệp nào? Đương nhiên là trong thành phố X rồi. Cách cổng phía tây trường học của chúng ta 100m, đúng, đúng, là cái tiệm đó đó. Ặc, hắc hắc, tao không có về nhà mừng năm mới, ba mẹ tao chạy đi... à, đừng có quan tâm chuyện của tao, tao với Cao Hiểu Tiết cũng đang làm công ở đây này, đúng lúc giúp nàng giải quyết chuyện vặt
Bên kia Ngô Nguyên mắng ầm lên:
-F..k! Mày làm công??? Rảnh rỗi quá trứng bị đau phải không?!
Sau đó Ngô Nguyên nói tiếp:
-Cái này... Lão Tam à, mày giúp tao nhìn một chút nha...
-Nhìn cái quái gì?
-Ai dà, chính là nhìn... cái này... Mịa, quên đi, lão tử không thèm nói với mày nữa, tối lên mạng 8 đê
Ngô Nguyên cúp điện thoại, Trần Húc cười hắc hắc “Hấp dẫn hấp dẫn à nhà, cái thằng luôn nhàm chán như Lão Đại đã tìm được mùa xuân của mình rồi, hắc hắc, hấp dẫn, quả nhiên là hấp dẫn à nha!”
Đừng nói chuyện Cảnh Linh có gia cảnh không được giàu có, Trần Húc trước giờ đều không phải là cái loại người thích nhìn thân thế của người khác, chỉ cần cô gái đó là người tốt là ok. Ừm, sau này Cảnh Linh lớn lên chắc chắn là rất đẹp nha, có điều hơi đáng tiếc là tuổi hơi nhỏ một chút, sau này phải kêu là “Đại tẩu” có thấy ngại không đây?
Trần Húc cứ suy nghĩ miên man đi vào trong tiệm, Cao Hiểu Tiết thúc thúc hắn hỏi nhỏ:
-Sao rồi?
-Còn sao nữa chứ? Mùa xuân đến rồi chứ sao
Trần Húc bướng bỉnh nháy nháy mắt với Cao Hiểu Tiết mấy cái, nàng lập tức hiểu ý, lộ ra ý cười, còn Cảnh Linh đứng bên cạnh thì thấy rất kỳ quái “Rõ ràng giờ là mùa đông mà?!”
Trải qua khúc nhạc đệm này, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết bắt đầu kiếp sống nằm vùng ở Hoa Điệp.
Nhân viên tiệm bánh ngọt đa số là nữ, đại khái thì ngoài sư phụ làm bánh chính và quản lý thì chỉ còn một thằng đực rựa là Trần Húc. Hơn nữa hắn còn là người chính thức đứng trên sân khấu!
Đám con gái đều mặc đồng phục của tiệm, gồm quần áo, mũ và tạp dề còn Trần Húc thì giống như một người rảnh rỗi nhất trong tiệm, cứ chạy tới chạy lui, người khác không biết còn tưởng hắn đang biểu diễn môn nghệ thuật gì gì đó.
Mấy cái tiệm bánh ngọt cao cấp như Hoa Điệp thì đa số đều dùng nguyên tắc “đưa hàng”, tức là tối đêm trước sẽ thống kê xem cần làm bao nhiêu bánh, sáng sớm hôm sau thì có xe chở hàng tới tiệm, cơ bản là mỗi ngày đều bán hết hàng, nếu còn thừa thì tiêu hủy sạch sẽ, không để bánh qua đêm. Trong tiệm này thì ngoài bánh ngọt ra còn có các loại canh nóng nấu bằng hoa quả, bánh mì, sinh tố trái cây và còn nhận làm bánh sinh nhật nữa.
Trong những cửa hàng bánh ngọt cao cấp thì người bán hàng giới thiệu cho khách hàng đặt làm bánh sinh nhật sẽ được trích huê hồng, cho nên các cô nhân viên bán hàng đều cố gắng quảng cáo, đẩy mạnh tiêu thụ, càng có nhiều khách hàng thì tiền huê hồng càng nhiều.
Không thể không nói, trong cửa hàng của Hoa Điệp thì cái thứ quỷ gì cũng đắt tiền, nhìn giá cả làm Trần Húc có chút cứng lưỡi, không phải hắn không có tiền, mà là Trần Húc cảm thấy có chỗ không đáng giá, rõ ràng có những thứ không đáng giá như thế nhưng lại có nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra mua về, thật là ngu ngốc. Tuy đây là bánh ngọt Hoa Điệp, khách hàng đến đây cũng không đến nỗi ngu ngốc nhưng Trần Húc vẫn cảm thấy giá quá cao!
So với Kim Quan bên cạnh xem, ba cái thứ linh tinh này mắc gấp đôi, chẳng lẽ cái tiệm này là tiệm lớn nên giá cao? Thế mà sinh ý của Hoa Điệp vẫn cứ đắt như tôm tươi, khách hàng của tiệm có không ít người trẻ tuổi vào ăn bánh, uống ly nước, ngồi một lúc rồi đi, đương nhiên phần lớn những người này là tình nhân hoặc các cô gái, hắn chưa từng thấy một ông bà cụ nào vào thưởng thức một cái bánh ngọt, nhâm nhi một ly sinh tố, ngắm tuyết rơi bao giờ.
Trần Húc thắc mắc với Cao Hiểu Tiết:
-Bụng của đám con gái mấy bà sao nhỏ vậy? Mới ăn một cái bánh thì no rồi?
Cao Hiểu Tiết đạp hắn một cước, “Cái tên Trần Húc này hoàn toàn đúng là rảnh rỗi không việc làm nên sinh sự mà, mình còn phải học lén nữa mừ!”
Cả ngày Cao Hiểu Tiết bán được vài cái bánh ngọt, bất quá khi có khách hàng tới muốn đặt bánh thì mọi người đều nhường cho Cảnh Linh tư vấn.
Trần Húc vốn là người cởi mở, tuy lớn lên không được đẹp trai nhưng ăn nói cũng không kém, với lại là một thằng con trai duy nhất trong tiệm, cộng thêm rất hoạt bát cho nên đi làm chưa tròn một ngày đã làm quen với các cô gái bán hàng.
Nghe các nàng nói tuy chưa biết gia cảnh của Cảnh Linh thế nào nhưng chỉ nhìn thì biết nàng là một cô bé không có tiền, lại tự thân tự lập một mình bên ngoài, nghe nói nàng đang thuê một cái phòng trọ giá cả rất bèo nhưng cách xa tiệm bánh tới 40 xe bus, có đôi khi tan ca trễ, nàng phải ngủ lại tiệm bánh. Hơn nữa cô bé lớn lên thì xinh đẹp, tính cách lại mềm mỏng, chưa từng cáu giận với ai cả, bộ dáng lúc nào cũng dịu dàng, yếu đuối, làm cho mọi người đều thương nàng, cho nên thường xuyên nhường tư vấn cơ hội cho cho nàng.
Rốt cục cũng xong một ngày nằm vùng, cũng thật kỳ quái vì Lý Kiến Nam không có xuất hiện nữa. Lúc đóng cửa tiệm thường là thời điểm mọi người vui sướng nhất, bởi vì trong tiệm còn bánh chưa bán được, vốn sẽ bị tống vào thùng rác nhưng sư phụ Trương là người tốt bụng nên đều tặng cho đám con gái.
Trần Húc và Cao Hiểu Tiết cũng có may mắn đều được “hưởng xái” một cái bánh bơ, bọn họ vốn không muốn lấy, định nhường cho Cảnh Linh nhưng nói thế nào thì cô bé này cũng không chịu nhận, vì thế họ đành nhận lấy.
Sau khi đưa Cảnh Linh tới bến xe bus, hai người Trần Húc liền trở về nhà trọ, nhìn cái bánh trong tay thì nhớ tới cô bé kia, trong lòng hai người có chút chua chua. Cho nên hai người chỉ cúi đầu nhìn cái bánh trong tay, không chịu nhìn đường. Hậu quả của việc không nhìn đường là Trần Húc bị đụng đầu vào cột điện còn Cao Hiểu Tiết thì bị người qua đường huých trúng, sau đó cả người bị nghiêng đi lại đụng vào người Trần Húc, cái bánh ngọt trong tay thì ịn lên trên cổ tay trái của hắn.
Trần Húc sờ sờ đầu nàng hỏi nàng vừa đi vừa ngủ hay sao mà không cẩn thận thế? Thấy cái đồng hồ bị dính bơ, Trần Húc buồn bực lấy khăn tay lau lau cái đồng hồ thì phát hiện trên màn hình hiện ra một câu làm Trần Húc ngây ngẩn cả người:
-Hàm lượng melamine vượt quá mức quy định, nếu ăn vào sẽ có hại cho cơ thể...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]