Trần Húc đưa tay ra nhìn, quả nhiên... máu đỏ cả tay!
“Ọc, sao mình chảy máu mũi? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Trời thì lạnh, mà mình thì mới ăn kem, đâu có nóng trong người đâu? Với lại mình cũng đâu có bị đụng trúng mũi... Nha đầu kia bị ngã đập đầu thảm như thế mà cũng đâu có đổ máu, tại sao mình chả làm cái gì cả thì lại chảy máu, thật là trời không có mắt nha! À, khoan đã, chẳng lẽ là do...”
Trần Húc khụt khịt, liếc nhìn cặp đùi Cao Hiểu Tiết một cái. Tuy lúc này nàng đã mặc thêm một lớp quần áo ấm dày cộm, nhưng do nàng đang nằm xoa đầu trên giường nên vẫn mơ hồ nhìn ra hình dáng của cặp chân đẹp đó.
“Wow, vừa rồi... trắng... thật là trắng nha!”
Thấy ánh mắt của Trần Húc, Cao Hiểu Tiết “A” một tiếng rồi sẳn giọng:
-Không được nhìn!
Rốt cục nàng cũng nghĩ ra vì sao Trần Húc lại phun máu mũi.
Trần Húc vội nghiêng đầu:
-Cái này... Hắc hắc... Ừm, không phải bà đã mặc quần áo rồi sao?
Vừa nói xong thì Trần Húc nghĩ mình xong đời rồi, nhưng thật là... thần kỳ! Cao Hiểu Tiết không phát hỏa! Nàng trầm mặc một lúc rồi đứng lên, lấy một cái khăn tay đưa cho hắn, nàng nói:
-Này, ông còn chảy máu mũi kìa, lấy khăn lau đi.
Trần Húc nói “Cảm ơn!” rồi cầm cái khăn lau lau mũi, chợt nghe Cao Hiểu Tiết nói:
-Ngửa đầu lên mới bớt chảy máu. Trước đây khi tui bị chảy máu mũi cũng làm như thế, sau đó lấy khăn giấy ém lại là được. Ai nha, chừng nào ngưng chảy máu mũi thì đi thay quần áo đi, ông nhìn quần áo của ông kìa, toàn là máu, trời tối thui thế này ông mà ông còn mặc quần áo toàn là máu, muốn hù chết tui hả?
Trần Húc cười ngây ngô, làm theo lời Cao Hiểu Tiết, ngửa đầu ra sau, máu mũi cũng ít dần. Hắn nghĩ thầm “Bại hoại quá! Chỉ nhìn gái mà lại chảy máu mũi! Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì thanh danh của mình hoàn toàn bay mất hết. Ừm, thật ra thanh danh mất hết cũng chả là cái quái gì cả, mà quan trọng nhất là thanh danh của Đại thần SM.MH cũng xong đời, vậy thì mình trở thành tội nhân thiên cổ mất!
Thấy Trần Húc luống cuống tay chân, Cao Hiểu Tiết bật cười, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của màn hình laptop thật là mê người.
Trần Húc lại cảm thấy cái mũi lại bắt đầu ngưa ngứa, hắn thấy không ổn nên ngửa mạnh đầu ra sau. Hắn nghĩ thầm “Sao mình yếu ớt thế này, sau này còn lăn lộn thế nào đây? Ừm, chắc là gần đây mình thiếu vận động, phải vận động thật nhiều mới được, tối nay phải tắm bằng nước lạnh để quên chuyện này mới được”.
Hai người xấu hổ một lúc lâu Trần Húc lên tiếng:
-Cái này... Ừm, mũi tui hết chảy máu rồi, còn đầu của bà thì sao? Mới nãy trúng chỗ nào?
Nghe Trần Húc nói thế thì lúc này Cao Hiểu Tiết mới nhớ tới cái trán của mình còn hơi đau, ấn xuống một cái thì nàng hít hà một hơi. Trần Húc vội nói:
-Bà ngồi trên giường đi, để tui nhìn coi có chảy máu không?
Nghe thế Cao Hiểu Tiết thành thành thật thật quỳ gối trên giường, nàng chỉ nơi mình bị đau:
-Ài..., yếu đuối quá rồi! Ai mà ngờ như thế mà cũng bị ngã cho được! Đó, đó, úi, ông đừng có dùng sức như vậy chứ!
Trần Húc cười làm lành:
-Ngại quá ngại quá!
Nhờ ánh sáng của màn hình máy tính, với lại sờ sờ một chút, hắn phát hiện cục u này không nhỏ, tức là cô nàng ngã không nhẹ nha. Bởi vậy chảy nước mắt là đúng rồi. Trần Húc nhẹ giọng, quan tâm hỏi:
-Có đau không?
Cao Hiểu Tiết định nói “Hỏi thừa, ông ngã đập đầu thử xem”, nhưng hiện tại tư thế của hai người rất mờ ám, nàng quỳ gối thế này nên thân thể gần như dán chặt vào người Trần Húc, thậm chí nàng còn nghe được tiếng tim của hắn đập “thình thịch” một cách mạnh mẽ, hơn nữa, hơi thở nóng hổi từ mũi hắn phun ra đập thẳng vào trán của nàng làm nàng có cảm giác khó tả.
Trần Húc suy nghĩ một chút rồi kêu nàng chớ một lát, sau đó hắn chạy tới tủ lạnh lấy ra một quả trứng mới mua lúc chiều, rồi chạy trở về, áp quả trứng lên chỗ đau của Cao Hiểu Tiết:
-Trứng có thể làm giảm sưng phù, hiện giờ không có thuốc, bà thử xem sao nha. Ngày mai tui đi mua thuốc tan máu bầm cho bà uống
Cao Hiểu Tiết cầm quá trứng suýt nữa ngất xỉu, thì ra là một quả trứng sống, nàng nói:
-Ông bạn à, muốn giảm sưng thì phải dùng trứng đã nấu chín phải không? Ông đưa trứng sống thế này không bằng đem chút nước nóng lại đây còn có nghĩa hơn!
Trần Húc nghe thế thì choáng váng:
-Trứng chín hả? Vậy bà chờ chút
Sau đó hắn bay nhanh vào bếp, bắt nồi nước lên rồi cho 2 quả trứng vào nồi.
Cao Hiểu Tiết co chút sửng sốt khi thấy hắn nói thì làm ngay. Lại nghe âm thanh “loảng xoảng” trong phòng bếp - nàng đoán hắn đụng phải không ít bàn ghế rồi - lòng nàng lập tức bị một cảm giác là lạ xâm chiếm.
Phụ nữ vốn là một loại sinh vật sống theo cảm tính, các nàng có thể vì một chuyện nhỏ xíu mà sinh ra nhiều biến hóa lớn lao trong lòng. Nàng nhớ rõ lúc trước mình có hỏi mẹ vì sao lại coi trọng ba như thế thì mẹ đáp:
-Muốn nhìn nam nhân thì quan trọng nhất chính là nhìn những hành động của người đó. Có một số người suốt ngày cứ ba hoa nói mình tốt thế này, giỏi thế kia,... nhưng thật ra hắn kém xa một người hành động thật sự
Bây giờ nàng thấy Trần Húc bởi vì một câu nói của mình mà hấp tấp chạy đi nấu trứng nên nàng có cảm giác hắn chính là một người đàn ông tốt, vì thế nàng cũng không tính toán chuyện vừa rồi hắn nhìn thấy “gần hết” của mình.
Một lát sau Trần Húc trở lại, bưng cái chén có 2 quả trứng đã nấu chín. Thấy Trần Húc vừa bưng chén vừa vịn dái tai lại vừa thổi thổi bàn tay, Cao Hiểu Tiết thấy kỳ quái nên hỏi:
-Ông bị sao thế?
Trần Húc đáp:
-Cũng không có gì. Hôm nay tụi mình quên mua muỗn [thìa], mà mấy quả trứng này thì chìm hơi sâu dưới đáy nồi, tui lấy đũa gắp mấy lần mà không được nên dùng tay bốc ra luôn. Ừm, hơi nóng một chút!
Cái gì mà “hơi nóng?”, là trứng mới luộc chín đó! Cao Hiểu Tiết muốn mắng hắn “Sao ngu thế?” nhưng nhìn bộ dáng Trần Húc đang sờ sờ lỗ tai thì nàng nghĩ hắn vì mình mới làm thế nên lời chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt trở vào.
Trần Húc kêu nàng “Đừng nhúc nhích” rồi chậm rãi lăn lăn quả trứng nóng lên cục u trên đầu nàng. Bây giờ trời lạnh nên trứng cũng đã nguội đi nhiều nhưng khi vừa áp vào đầu thì Cao Hiểu Tiết nhịn không được kêu lên một tiếng. Trần Húc vội vàng hỏi:
-Nóng quá hả? Vậy tui để nguội một chút nha?
Cao Hiểu Tiết đáp:
-Không cần đâu, độ nóng cũng vừa phải thôi. Ừm, thôi để tự tui làm, còn ông thì nhanh chóng tìm đèn đi
Trần Húc “Ừ” một tiếng, đưa cái chén cho Cao Hiểu Tiết, nói:
-Bà cẩn thận một chút, quả bên trái lấy ra sớm nên nguội hơn quả bên phải một chút, bà dùng quả bên trái trước đi.
Sau khi thấy Cao Hiểu Tiết chậm rãi cầm quả trứng lăn qua lăn lại trên trán, Trần Húc mới quay đầu đi tìm đèn.
Sau một hồi lục tung lên, rốt cục Trần Húc cũng tìm được đèn, lúc này vẫn chưa có điện lại. Trần Húc thay quần áo rồi hai người lại nhớ tới bàn ăn, ừm, hoàn hảo là đồ ăn vẫn còn ấm. Cao Hiểu Tiết nói:
-Ăn nhanh một chút mới được, đồ ăn sắp nguội rồi!
Cây đèn cầy đỏ trên bàn ăn phát ra ánh sáng nhu hòa, cùng ăn bữa tối trong ánh đèn cầy làm hai người hơi xấu hổ, cứ cắm đầu ăn mà không nói nời nào. Trong thật im lặng, trừ tiếng gió và tiếng hai đang ăn thì không còn âm thanh nào khác. Không khí thật kỳ quái! Với lại có “sự kiện màu trắng” vừa rồi làm hai người trầm mặc, họ cũng muốn phá tan bầu không khí quai quái này nhưng chẳng biết nói gì cho phải.
Dưới ánh đèn cầy, Trần Húc nghiêng đầu nhìn Cao Hiểu Tiết, phát hiện bộ dáng của nàng rất “được”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thật đáng yêu. Chà, vùng sông nước Giang Nam nuôi dưỡng con gái thật là khéo, làn da cứ trong veo như nước, làm người ta chỉ muốn bay tới sờ sờ vuốt vuốt một phen. Còn nữa nha, lông mi thật dài, sánh mắt sắc sảo, dưới ánh đèn cầy lại càng lung linh mờ ảo, tạo thêm vẻ lịch sự, tao nhã. Mà không biết là do đèn cầy làm nàng đỏ mặt hay là do cái sự kiện hồi nãy đây?
Sau khi ăn xong, Cao Hiểu Tiết nói:
-Thu dọn chén dĩa trước đi, cứ để trong bồn, sáng mai rửa
Trần Húc “Ừ” rồi hai người bưng ngọn đèn trở về phòng ngủ. Nhìn pin trên máy tính cũng không còn nhiều, với lại cũng đã hơn 20g rồi, Trần Húc hỏi:
-Giờ làm gì đây? Ngủ hả?
Cao Hiểu Tiết đáp:
-Không ngủ thì làm cái gì bây giờ? Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe
Trần Húc nghĩ lại thấy cũng đúng, vốn hắn định nói “Pin máy tính có thể xem phim được một chút” nhưng nghĩ lại thì trong máy của mình ngoài phim kinh dị thì cũng chỉ có phim xxx nên đành thôi – trong không khí ám muội thế này mà xem phim kinh dị thì chắc chắn con gái người ta sẽ bị ám ảnh, còn rủ rê xem phim xxx thì... hắc hắc... không phải là đi tìm chết sao?
Vì thế, dưới ánh sáng của máy tính, Trần Húc lui cui trải nệm dưới sàn nhà, sau đó chuẩn bị 2 cái mền để đắp. Bởi vì đang mất điện, đâu có mở máy điều hòa được nên trong phòng hơi lạnh, Trần Húc muốn đi tắm một cái nhưng lại do dự. Hắn nhìn Cao Hiểu Tiết, đúng lúc nàng cũng nhìn hắn, sau đó nàng đỏ mặt hỏi:
-Ông nhìn tui làm gì?
Trần Húc cười nói:
-Không có gì, tui đi tắm đây
Sau đó hắn nhanh chóng lấy quần nhỏ và quần áo để thay, biến nhanh vào phòng tắm.
Máy nước nóng này chạy bằng gas, có hệ thống đánh lửa bằng pin nên mất điện thì vẫn hoạt động bình thường. Sở dĩ Trần Húc muốn đi tắm là do "sự kiện trăng trắng, nho nhỏ" ban nãy kích thích không nhẹ, thật là làm người ta "kinh hoàng" nha. Hiện giờ 2 cái đùi trắng như tuyết cộng với cái quần nho nhỏ màu trắng kia cứ lởn vởn trong đầu, Trần Húc cố ý đặt nhiệt độ thấp một chút, hắn cảm thấy nếu mình không tắm nước lạnh thì không chừng mình nổi máu dê lên rồi gây ra chuyện cầm thú gì gì đó...
Nhân lúc Trần Húc không có mặt, Cao Hiểu Tiết nhanh chóng cởi áo khoác rồi bay nhanh lên giường, trùm mền lại. Tuy rằng vẫn đang ở một mình, nhưng rất nhiều người cảm thấy nằm trùm mền thì an toàn hơn hẳn, vì thế sau khi chui vào mền thì Cao Hiểu Tiết cảm thấy hết sợ, nàng nghe tiếng xả nước ào ào rồi nghĩ tới chuyện vừa nãy nên mặt đỏ bừng, may là không có ai trông thấy.
Lúc Cao Hiểu Tiết chui váo mền thì tay chân lạnh lẽo, rất nhiều cô gái cũng bị như thế vì thân thể âm hàn, vừa đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, rất khó chịu, vì thế trong mền Cao Hiểu Tiết để 2 cái túi nước nóng, 1 cái dành để gác chân, còn 1 cái thì ôm trong lòng. Cao Hiểu Tiết cảm thấy rất thoải mái, mùa đông lạnh lẽo mà được thế này thì còn gì bằng, chuyện mất điện nàng cũng không để trong lòng.
Một lúc sau, Trần Húc tắm rửa, thay quần áo xong trở lại, hắn vừa kêu gào “Lạnh quá”, vừa chui vào cái nệm trải dưới đất, trùm mền lại. Thật ra, lúc này hắn chỉ muốn nhào lên trên giường của mình, ừm, không nên nghĩ oan cho hắn nha, hắn chỉ muốn mùa đông lạnh giá được nằm trên cái giường ấm áp đã được mỹ nữ sưởi ấm, thơm phứt kia thôi!
Cao Hiểu Tiết làm quen với cái giường một chút, tuy rằng nệm mềm nhưng nàng khó ngủ vì đã quen nằm nệm cứng nên nàng cứ lăn qua lăn lại mãi. Lăn lộn một lúc nàng lên tiếng:
-Này. Tui còn lạ chỗ, ngủ không được. Chúng ta nói chuyện được không?
Trong bóng tối, dưới đất truyền đến tiếng Trần Húc:
-Được, nói chuyện gì đây?
-Thì mấy ông thường “kể chuyện đêm khuya” về cái gì thì mình nói cái đó đi. Đừng nói là ở phòng ông không có tiết mục này nha?
Trần Húc cười hè hè. Nếu nói đến văn hóa đại học thì nằm nói chuyện ban đêm cũng là một mục không thể thiếu trong đó, cơ bản là tới giờ lên giường thì cả đám ra sức luyên thuyên chuyện trời Nam đất Bắc, từ chuyện tướng tá, dung mạo của nữ sinh cho tới chuyện ông Bush có phải là con nuôi của người ngoài hành tinh hay không... Có điều, khoảng thời gian này Trần Húc luôn “ngủ sớm” nên không có tham gia loại hoạt động thế này.
Bất quá chuyện mà đám nam sinh bàn tán khi nằm chuẩn bị ngủ căn bản đều là chuyện “gái gú”, trong lúc nói thì tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi dùng những từ “nhạy cảm”, nếu nói ra đây thì quá bất nhã, vì thế Trần Húc bèn “đá bóng” sang cho nàng, hắn hỏi:
-Nữ sinh mấy bà thì thường nói chuyện gì?
Chắc là Cao Hiểu Tiết đang rất nhàm chán nên đáp:
-Nữ sinh ấy hả, nằm nói chuyện với nhau rất chán, mọi người chỉ tùy tiện tâm sự một chút, ví dụ như mỹ phẩm nè, quần áo nè,... ừm, còn tám một số chuyện linh tinh nữa
-Tám linh tinh?
-Ừm, nhiều chuyện là thiên tính của phụ nữ mà. Thế nào đây ông bạn? Ông cũng muốn biết mấy chuyện đó nữa hả?
Trần Húc cười hè hè:
-Bát quái là thiên tính của loài người, không riêng gì phụ nữ mấy bà đâu nhá. Thường thì mấy bà tám về cái gì?
-Cũng không có gì, ví dụ như hôm nay đi trên đường gặp anh đẹp trai nào đó, sau đó là trong khoa có vài tên “cẩu nam nữ” nào đó “rơm khô gặp lửa”, hoặc là có tên nào đó năm hai, năm ba, thậm chí là năm tư của khoa nào đó chạy qua bên khoa mình “trâu già gặm cỏ non”...
Nghe nàng nói thế Trần Húc cũng cười:
-Không phải chứ?! Cái đám súc sinh đó cũng thật là... nghe nói trong lớp tụi mình cũng có vài em bị đám súc sinh đó “chôm” mất?
-Bốn người!
Cao Hiểu Tiết nói tiếp:
-Có ba người bị năm hai “cuỗm” mất, còn một người thì bị năm tư. Tên đó cũng thật là trâu bò nha, mới khai giảng có 1 tuần là thu phục được một cô bạn phòng kế bên tụi tui, quả thật là sắc lang trong đám sắc lang, là súc sinh điển hình nha!
Nghe thế Trần Húc toát mồ hôi:
-Sao tui không nghe ai bàn tán chuyện này vậy ta?
Cao Hiểu Tiết đáp:
-Đúng là tin tức của đám nam sinh mấy ông không nhạy bén chút nào. Họ che dấu rất tốt, tên đó là Chủ tịch Hội Khiêu chiến của sinh viên thế mà đi làm cái chuyện “trâu già gặm cỏ non” thế này nên hắn rất sợ bị người ta khinh bỉ, cho nên họ không có đường đường chính chính cặp kè đâu
Trần Húc lại toát mồ hôi:
-Thì ra là thằng cha đó!
Hội Khiêu chiến của sinh viên là một CLB có tôn chỉ là giúp sinh viên xây dựng sự nghiệp, nó có không ít hội viên - Lão Đổng cũng là một trong số đó.
-Ừm, tên Chủ tịch này đeo mắt kính, nhìn cũng văn nhã, lúc nói chuyện thì rất dõng dạc, ai mà ngờ hắn là cái “thể loại” này chứ.
Hai người cười một hồi, không khí cũng tốt lên nhiều, Cao Hiểu Tiết đột ngột hỏi:
-Này, cái thiệp “Cây Bạch quả” của ông viết phải hông?
Trần Húc sửng sốt. Hắn nhớ tới cái thiệp mừng mình viết rồi ném vào ngăn tủ, sau đó hắn cũng không để ý tới “số phận” của nó nữa, “Hình như là Tần Tiểu Ngạn có hỏi, chắc là hắn gửi dùm mình rồi”
Cái thiệp mừng đó vốn là đám Chủ nhiệm Trần rảnh rỗi đau trứng cho nên mới tổ chức viết thiệp mừng để xúc tiến cho đám sinh viên mới, sau đó Trung Thu đã phát hết ra. Vấn đề là khoảng thời gian đó, đám Trần Húc đều bận rộn làm game nên chả có ai nghĩ tới nữa, ai mà ngờ cuối cùng thiệp mừng lại rơi vào tay Cao Hiểu Tiết?
Trần Húc đáp:
-Ừ, là tui viết. Thế nào? Bà nhận được hả?
Cao Hiểu Tiết:
-Ừ, nó rơi vào tay tui. Lúc đó chúng ta còn bận là game nên tui tiện tay ném vào ngăn kéo, cho tới lúc dọn đồ qua đây mới nhìn thấy. Ai biết ông văn chương lai láng như thế chứ...
Trần Húc nằm trong mền, ngượng ngùng gãi đầu:
-Cái đó viết từ lâu rồi
-Người mà ông nói trong đó là ai vậy? Là “cái gì” của ông zạ?
Trần Húc nghe thế thì càng ngượng ngùng:
-Là người tui thầm mến thời Trung học
Cao Hiểu Tiết vui vẻ, tính nhiều chuyện của phụ nữ thiêu đốt hừng hực, vì thế nàng quay người hướng qua Trần Húc rồi tiếp tục hỏi tới:
-Ông yêu sớm vậy hả?
Trần Húc đáp:
-Đâu có nói là yêu sớm được, Trung học cũng lớn rồi chứ bộ. Với lại đâu có “mến” đâu, chỉ là “thầm mến” thôi, cô ấy cũng không có biết
-Vậy sao ông không thổ lộ? Nói ra thì có 50% cơ hội mà, còn không nói ra thì hoàn toàn không có cơ hội
-Tui với cô ấy là “bạn tốt”, tui sợ nói ra rồi bị người ta phát “thẻ người tốt”, rồi đường ai nấy đi, mất luôn một người bạn tốt
Cao Hiểu Tiết ngạc nhiên:
-“Thẻ người tốt” là cái gì?
Trần Húc đáp:
-Bà không biết cái gì là thẻ người tốt? Tui hỏi bà nha, khi hai người nam nữ chia tay thì cái từ gì thường dùng nhất?...
Không đợi nàng trả lời, Trần Húc bổ sung luôn:
-Căn bản là thế này: “anh (em) là người tốt...”. Còn khi hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình thì: “anh (em) là bại hoại, xấu xa!”
Nghe giọng điệu của Trần Húc, Cao Hiểu Tiết cười đến đau cả bụng, Trần Húc lại nói tiếp:
-Ngoài “Thẻ người tốt” còn có “Thẻ huynh đệ”, “Thẻ bạn bè” nữa. Ừm, có nghĩa là thế này: “Thật ra mình vẫn xem bạn là huynh đệ...” hoặc là “Thật ra mình chỉ xem bạn là người bạn tốt...”. Ài..., từ nhỏ tới lớn tui bị phát không ít mấy cái “thẻ” này...!
Giọng cười Cao Hiểu Tiết như chuông bạc ngân lên, sau khi cố gắng lắm mới ngưng cười được, nàng nói:
-Tui hiểu mà. Nhất là cái loại “Thẻ người tốt”
Trần Húc liền hỏi:
-Có phải bà hay phát cho người ta loại thẻ này không?
Cao Hiểu Tiết lắc đầu:
-Không có. Mấy năm Trung học tui đều là “bé ngoan” cả, ngoài giờ học thì lo viết kịch bản game, làm gì có thời gian đi lo mấy chuyện yêu đương linh tinh? Có điều, tui đã từng gặp qua người bị phát thẻ, hì hì
Trần Húc thở dài nói:
-Xem ra đám con trai phải có da mặt thật dày, bằng không thì không thể nào cua được gái!
Lúc này Trần Húc đột ngột nghe bên phía Cao Hiểu Tiết phát ra tiếng “Tít tít”, hắn liền hỏi:
-Bà đang làm cái gì vậy?
Cao Hiểu Tiết cười hì hì đáp:
-Tui gửi SMS cho Tinh Tinh. Tui kể chuyện “Thẻ người tốt” của ông cho Tinh Tinh rồi
Trần Húc toát mồ hôi:
-Không phải chứ! Bà nghe ngóng được chuyện gì cũng đi kể lung tung thế à?
Cao Hiểu Tiết cười:
-Đừng nóng, đừng nóng! Tui nhờ Tinh Tinh phân tích, đánh giá ông một chút thôi mờ, với lại Tinh Tinh cũng đâu phải là người ngoài, sợ cái gì? Nàng kín tiếng lắm!
Nghĩ đến bộ dáng luôn yên lặng của Trạm Tinh, Trần Húc biết nàng không phải là cái thể loại nhiều chuyện, thích bát quái, hắn hỏi:
-Lúc mấy bà tổ chức “hội nghị đêm khuya” thì Trạm Tinh cũng tham gia hả?
Cao Hiểu Tiết lắc đầu:
-Không có. Thật là không thú vị gì hết! Hầu như mỗi lần nói thì nàng chỉ nghe tụi tui nói thôi còn bản thân nàng thì rất hiếm khi nói
Lúc này điện thoại di động reo lên, Cao Hiểu Tiết cầm lên đọc tin nhắn, sau đó nàng cười, nói:
-Này, là Tinh Tinh trả lời đó. Ông có muốn biết nàng đánh giá ông thế nào không?
Trần Húc “A” một tiếng, Cao Hiểu Tiết liền thì thầm:
-Trần Húc thật sự là một người tốt, nhưng về mặt tình cảm thì hắn cũng giống rất nhiều người, đó là lo được, lo mất, không quả quyết. Loại người như hắn chắc chắn là rất ít khi chủ động đi thổ lộ mà thường sẽ dùng những hành động làm cho người nữ nhận thấy ưu điểm và sở trường của hắn, hắn hy vọng người nữ sẽ mở miệng trước... Ừm, Tinh Tinh nói phương pháp của ông rất dễ bỏ qua nhiều mối duyên phận, ừm, nàng đề nghị ông lần sau mà gặp cô gái mình thích thì phải chủ động một chút
Trần Húc toát mồ hôi!
Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn biết bản thân mình thật sự “lo được, lo mất” giống như lời Trạm Tinh nói.
Lúc ở bên cạnh con gái thì hắn “muốn” nhiều thứ lắm nhưng nghĩ tới nghĩ lui một hồi thì đành ôm cơ hội của mình mà đi về. Có vài cô gái, ví dụ như Quản Dịch, Trần Húc cảm thấy mình rất khó mở lời, bởi vì hắn không rõ Quản Dịch có thái độ gì với mình? Đám bạn cùng phòng đã kêu hắn “túm” nàng từ lâu rồi nhưng bản thân hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi... bỏ chạy, không dám “túm”! Bởi vì hắn nghĩ: rất có khả năng là cô gái này đang “hãm hại” mình! Hắn chỉ cần vui vẻ khi ở cạnh nàng là đủ rồi, vì đó là một cái bẫy rập cực kỳ xinh đẹp, hắn không dám tùy tiện nhảy vào! Trần Húc thường lo lắng: sau khi mình thổ lộ, nếu đối phương chỉ xem mình là bạn thì quan hệ giữa đôi bên có rạn nứt hay không?
Với tính cách như thế, Trần Húc đã bỏ lỡ không ít cơ hội. Hơn nữa, trước giờ hắn đều cho rằng: trong quan hệ của nam nữ, nếu có xuất hiện cái gì ám muội mà bị từ chối thì sau đó nhất định sẽ sinh ra rạn nứt, không còn thích hợp làm bạn bè nữa, càng tệ hơn nữa là ngay cả gặp mặt nhau cũng không muốn!
Không ngờ Trạm Tinh lại hiểu mình như thế!
Trần Húc cảm thấy cô bé này có ánh mắt thật “độc”, nhìn thấu hết thảy.
Không nghe Trần Húc lên tiếng, Cao Hiểu Tiết cười ngượng ngùng, cảm thấy lời nói của mình có tính sát thương cao nên nàng nói lảng sang chuyện khác:
-Vậy còn bên đám nam sinh mấy ông bình thường hay nói chuyện gì?
Trần Húc đáp:
-Thì cũng chỉ là thảo luận xem cô gái nào xinh đẹp,... cái đề tài này thảo luận khá nhiều. Ừm, còn có mấy tên súc sinh biết tui với mấy bà có quan hệ khá tốt nên nhờ tui chuyển thư tình dùm nữa
-Thư tình? Thật là quê mùa nha, mấy năm nay người ta toàn là gửi SMS thôi
Trần Húc cười ha hả:
-Thư tình cũng có cái hay của nó. Ba người mấy bà đều thuộc cấp bậc hoa hậu giảng đường, người bình thường sao dám mơ tưởng tới?
Cao Hiểu Tiết lầm bầm “Bẻm mép!”, rồi nói:
-À, đúng rồi, mấy cái thư tình đó đâu? Sao tui chẳng thấy cái nào cả?
Trần Húc vô sỉ đáp:
-Bị tui xem như giấy nháp, xài hết rồi, cho nên mấy bà không thể nào thấy được đâu
Cao Hiểu Tiết “A”một tiếng:
-Không phải chứ! Đó là thư tình của tui mà! Tui còn chưa thấy đã bị ông xử lý?
Không riêng gì của bà đâu, của Quản Dịch và Trạm Tinh cũng thế... Ặc, dù sao mấy cái thứ đó có đưa ra thì mấy bà cũng vứt hết, cho nên tui giúp mấy bà xử lý hết còn nói gì nữa!?
Cao Hiểu Tiết nghe thế thì suýt hôn mê:
-Không phải chứ? Ông cũng thật là vô sỉ!
Trần Húc cười hắc hắc:
-Đùa chút thôi. Thật ra là có vài tên chạy tới hỏi tui mấy bà thích ăn cái gì? Thích màu gì?..., còn nói là không có cách tiếp cận mấy bà... linh tinh cả thôi. Đám đó bị tui đuổi đi hết rồi
Cao Hiểu Tiết nghe thế thì thấy “Cũng còn được, đuổi người và dấu thư tình là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Ừm, người này cũng coi là hiền lành, phúc hậu, đuổi một đám đeo bám dùm mình”. Cao Hiểu Tiết hỏi:
-Vậy tui hỏi ông nè: mấy người đó hỏi về tui, Tinh Tinh hay là Quản Dịch nhiều hơn?
Trần Húc nghĩ một lúc rồi nói:
-Cũng không chênh lệch gì nhau. Họ hỏi nhiều nhất là ba người bà thích cái gì? Chắc giờ họ còn đang so sánh để lựa chọn đấy, thật là tự làm khổ mình!
Vừa nghe thế Cao Hiểu Tiết hơi tức giận:
-Không phải chứ? Đám nam sinh mấy ông đều như thế hả?
Trần Húc vội vàng đáp:
-Tui không biết họ nghĩ gì, còn tui thì không có cái ý tưởng đó
Cao Hiểu Tiết nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
-Vậy ông cảm thấy giữa ba người bọn tui thì ai xinh đẹp nhất? Ừm, còn nữa, nếu là ông thì sẽ chọn người nào?
Nghe thế Trần Húc muốn hôn mê, nghĩ thầm “Phụ nữ đều thế này sao? Lúc trước Quản Dịch cũng đã hỏi vấn đề này, mình rất vất vả mới ‘qua ải’, bây giờ lại tới cô em này hỏi nữa!
Cao Hiểu Tiết thấy Trần Húc không đáp nên thúc:
-Này, có gì khó khăn đâu? Nói mau đi!
Trần Húc nghĩ lại, dù sao mình cũng đã mặt dày một lần nên bây giờ không cần giữ thể diện nữa, vì thế hắn nói ngay:
-Là bà sinh đẹp!
Nghe Trần Húc trả lời sảng khoái như thế, Cao Hiểu Tiết nói thầm “Trả lời nhanh như vậy, vừa nghe thì biết ngay là nói dối”
Trần Húc đang toát mồ hôi, chợt nghe Cao Hiểu Tiết lầm bầm, là tự nói hay đang nói với hắn:
-Thật ra tui cũng biết tui kém hơn Quản Dịch một chút xíu
Trần Húc nghe thế liền nói:
-Làm ơn đi. Chính bà tự biết rồi còn hỏi tui làm gì? Sao bà không so với Trạm Tinh?
Cao Hiểu Tiết đáp:
-Tinh Tinh là chị em tốt của tui, cố ấy có đẹp hơn tui thì tui cũng không có ganh tị. Còn Quản Dịch... tuy cô ấy cứu tui 1 lần, cũng giúp tui chuyện lớn nhưng tui vẫn không thể nào thấy thân thiết với cô ấy được. Bây giờ tui nợ cô ấy nhưng tương lai thì nhất định tui sẽ trả cho cô ấy, tui không muốn thiếu nợ!
Nghe Trần Húc thở dài có vẻ già nua, Cao Hiểu Tiết nói tiếp:
-Ông buồn bực cái gì? Đây chính là tâm lý phụ nữ, ông thấy lạ lắm hả?
Trần Húc rất muốn “Ừ” một tiếng, nhưng nghĩ lại thấy mình im lặng là tốt nhất vì thế hắn biết điều ngậm miệng lại.
Cao Hiểu Tiết không tha:
-Này, sao không trả lời? Ông ngủ rồi hả?
Trần Húc đáp:
-Ừ, ngủ rồi. Đang mộng du!
Cao Hiểu Tiết lẩm bẩm:
-Không có nghĩa khí... Ngủ đi, ngủ cho no mắt đi. Thật không có nghĩa khí
Phòng ngủ an tĩnh lại, vì phòng này cũng không lớn, Trần Húc phải ngủ cạnh giường, khoảng cách thực tế giữa hai người cũng không tới 1m [3 thước TQ], cho nên trong phòng yên ắng thế này thì có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Thật ra trong lòng Cao Hiểu Tiết cũng hồi hộp muốn chết, cho dù nàng có đanh đá, nhí nhảnh hơn nữa thì cũng chỉ là một cô gái nha, từ lúc chào đời tới giờ thì đây cũng là lần đầu tiên ngủ cùng phòng với một thằng đực rựa, nếu nói nàng không hồi hộp thì là nói dóc, hiện giờ trong đầu nàng đang có suy nghĩ miên man, không biết tối nay Trần Húc có đột ngột nổi thú tính mà mò lên giường, “gạo nấu thành cơm” hay không? Hơn nữa, do lạ chỗ nên nàng lăn lộn mãi mà không ngủ được. Chờ một lúc, nghe tiếng Trần Húc thở chậm rãi, vững vàng, Cao Hiểu Tiết thử thăm dò bằng cách kêu khẽ 2 tiếng, thấy hắn không lên tiếng nàng mới biết hắn thật sự ngủ mất rồi!
Trong lòng Cao Hiểu Tiết buông lỏng, cũng không biết nàng có cảm xúc thế nào vì phần lớn là yên tâm nhưng mơ hồ có vài phần cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Nàng nhớ tới một câu chuyện cười, có một đôi nam nữ ngủ cùng giường, trước khi ngủ người nữ nói: Nếu anh đụng tới em thì anh chính là cầm thú. Sau đó người nam kia thành thành thật thật nằm bất động, kết quả là sáng hôm sau, người nữ tát cho anh kia một cái, nói: Anh còn không bằng cả cầm thú!
Chắc chắn là Cao Hiểu Tiết không muốn Trần Húc biến thành cầm thú, nhưng chính cái loại biểu hiện “không bằng cầm thú” thế này của hắn làm trong lòng nàng có chút bất mãn “Bổn cô nương xinh đẹp thế này, ‘gặp người, người thích, gặp hoa, hoa nở’ thế mà tên này lại có thể kiên định ngủ lăn quay như thế?”
Cho nên, phụ nữ chính là một loại động vật rất mâu thuẫn. Nếu đàn ông đùa giỡn họ thì họ sẽ mắng đàn ông vô sỉ, háo sắc, nếu gặp bà cô nào bạo lực một chút thì sẽ ra tay đánh người luôn. Nhưng nếu đàn ông không để họ vào mắt thì phiền toái lại càng lớn hơn nữa! Các nàng sẽ oán giận đàn ông “có mắt không tròng”, càng tức giận hơn so với việc đùa giỡn họ!!!
Nói đơn giản thế này: chỉ cần là người đẹp thì không có ai ngoại lệ, đều có chút tính nết tự kỷ trong lòng. Nếu nói một cách giang hồ thì: người đẹp càng xinh đẹp thì càng tự kỷ - đương nhiên tự kỷ chưa chắc là chuyện xấu, hiện giờ có rất nhiều phụ nữ đều lấy làm vinh hạnh khi tự kỷ, ừm, đương nhiên là những người này phải có đủ “điều kiện”.
Có điều, cái thể loại giống như Phù Dung tỷ tỷ thì thật là đáng sợ!
Nếu nói tới mỹ nữ thì mặc kệ Phù Dung tỷ tỷ làm cái quái gì, nhưng các cô gái có đẳng cấp như Cao Hiểu Tiết thì nếu nam sinh giáp mặt khen nàng xinh đẹp thì không chừng nàng sẽ khinh bỉ hắn, cho rằng tên này nhất định có “dã tâm” gì gì đó, nhưng nếu hắn dám nói nàng không xinh đẹp thì nhất định nàng sẽ như núi lửa bộc phát!
Thái đọ thờ ơ như Trần Húc bây giờ thật sự làm nàng có chút nhụt chí, nhưng nàng không thể bạo phát được vì... nàng có thể nói cái gì bây giờ? Nếu cứ nín nhịn thế này thì không chừng sẽ sinh ra nội thương mất!
Trần Húc có thể thật sự thờ ơ sao?
Đâu có!
Ngủ cùng phòng với một cô gái cực đẹp, hơi thở thơm tho như lan, hơn nữa, trước đó lại thấy một màn “kinh hoàng”, nếu hắn không có chút xíu “động đậy” nào thì hắn không phải là đàn ông! Không thấy trời lạnh thế này mà hắn phải chạy đi tắm nước lạnh sao? Thân thể có tốt hơn nữa cũng không thể làm cái chuyện điên rồ như thế nha. Nhớ tới dòng nước lạnh xối vào người, Trần Húc cảm thấy mình không được thoải mái, hắn nghĩ thầm “Mịa, chẳng lẻ mình yếu thế này, chỉ có nhiêu đó mà bị cảm?”
Có nhiều chuyện chỉ cần nghĩ tới thì nó sẽ xảy ra, Trần Húc vừa nghĩ mình bị cảm thì hắn liền hung hăn nhảy mũi [hắt hơi] một cái.
Cao Hiểu Tiết “A” một tiếng:
-Ông bị cảm hả?
Trần Húc sờ sờ cái mũi, đáp:
-Không sao không...
Hắn chưa dứt lời thì lại nhảy mũi, sau đó là một loạt 3, 4 tiếng nhảy mũi. Khi dừng lại được thì hắn còn ra vẻ sỉ diện, đau khổ chống cự:
-Không sao. Ha ha, không sao cả
Cao Hiểu Tiết ân cần:
-Nằm trên sàn lạnh lắm hả?
Trần Húc cứ lải nhãi “Không sao không sao”, nhưng thật ra mặc dù trên sàn có thảm nhưng dù sao bây giờ cũng là mùa đông khắc nghiệt nha, cho dù là hiệu ứng nhà kính làm trái đất ấm lên nhưng hiện giờ ban đêm cũng dưới 0 độ. Ngủ trên sàn tuy không cảm thấy gì nhưng dù sao sàn nhà cũng ẩm ướt nên chắc chắn sẽ bị lạnh.
Cao Hiểu Tiết nghe Trần Húc nhảy mũi, nàng nghĩ thầm “Nếu vì mình mà Trần Húc bị cảm thì thật là có lỗi, dù sao mình cũng chỉ là khách, vừa đến đã chiếm mất cái giường ấm áp của người ta”, thế là Cao Hiểu Tiết lên tiếng:
-Hay là ông lên giường ngủ đi... Tui xuống đó ngủ là được rồi
Trần Húc nghe thế thì đáp ngay:
-Được rồi mà. Bà là phụ nữa lại vừa mới hết bệnh, thân thể còn yếu, nếu bà bị bệnh tiếp thì tui làm sao báo cáo với Trạm Tinh đây? Không sao đâu, tui khỏe lắm
Vừa nói xong, hắn lại nhảy mũi liên tục, sau đó là âm thanh giấy lau mũi.
Cao Hiểu Tiết nghĩ “Mình thật sự không thể nào xuống đó ngủ được, bằng không chỉ sợ mình thật sự bị đông cứng, nhưng Trần Húc nhảy mũi như điên, chắc chắn sẽ không chấm dứt được!”, qua một khá lâu, rốt cục nàng cũng cắn răng hạ quyết tâm, khẽ nói:
-Hay là... tối nay ông lên giường ngủ cạnh tui đi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]