Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: thegioitruyen.com Mười một khối ngọc cổ của công ty Gia Đức đều không có vấn đề gì. Sau khi xem xong mười một khối đó, Lý Dương khẽ cười thở phào nhẹ nhõm. Lý Dương thật sự vẫn rất sợ lại xuất hiện một hai khối bị làm giả. - Lý tiên sinh, Hướng lão, Chu lão, Liễu lão, đây là sáu khối ngọc cổ của công ty Thiên Phương. Lần này chúng tôi có buổi đấu giá ngọc cổ vào ngày mai, nên xin mấy vị đây xem kĩ giúp cho. Sau khi người của công ty Gia Đức cầm ngọc cổ của họ rời khỏi, một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi bước đến. Trong số đại biểu của những công ty đấu giá này, bà cũng là người phụ nữ duy nhất. Sau khi Lý Dương và Liễu lão bàn bạc to nhỏ xong, hắn nói: - Bà yên tâm, giấy giám định của các vị sẽ nhanh chóng được gửi tới, không làm chậm trễ công việc của các vị nữa! - Cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn! Người phụ trách công ty đấu giá Thiên Phương trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Bọn họ quả thực là người sốt ruột nhất. Một số khách hàng đả đồng ý mua nhưng bây giờ lại có chút mờ ám. Không có giấy giám định thì bọn họ cũng không dám bảo đảm. Nếu như xuất hiện buổi đấu giá không có khách hàng hoặc không ai mua thì công ty đấu giá của bọn họ sẽ được lưu danh sử sách, trở thành một tấm gương tiêu cực tiêu biểu nhất. Sáu khối ngọc cổ lên bàn. Lý Dương đầu tiên cầm một khối, đặt trên tay nhìn một lúc, sau đó dùng năng lực đặc thù bao phủ khối ngọc cổ nhỏ xíu này, ngay sau đó Lý Dương mỉm cười gật đầu. Đó là ngọc cổ thời Đường rất được. Ngọc hình ly rượu nhỏ, nó là ly bằng Bạch Ngọc, cái ly này tốt hơn rất nhiều cái mà Thẩm Hạo mang tới chúc thọ lần trước. Sau khi Liễu lão đón lấy từ tay của Lý Dương cũng khẽ gật gật đầu. Bây giờ ba vị chuyên gia về cơ bản đều không nói gì. Vừa có kinh nghiệm bị lừa, bọn họ đều hiểu được chàng thanh niên trẻ này về mặt ngọc cổ mạnh hơn họ nhiều. Cảm giác không phục hoặc không vừa lòng đã tiêu tan, học hỏi lẫn nhau không kể tuổi tác. Khối ngọc cổ thứ hai của Thiên Phương cũng không tồi. Bây giờ nghiệm chứng cũng được hai mươi khối ngọc cổ rồi nhưng chỉ có một khối bị là hang bị làm giả, đủ để thấy tỷ lệ ngọc cổ bị làm giả không phải là cao. Rất nhanh xem xong sáu khối ngọc cổ, Lý Dương thu lại năng lực đặc thù rồi mỉm cười đưa chỗ ngọc cổ từ trong tay ba vị chuyên gia cho người phụ trách của Thiên Phương. Sáu khối ngọc cổ này đều không có vấn đề gì. Thời gian nghỉ trưa có lẽ có thể giúp bọn họ kí giấy giám định trước, không làm chậm trễ việc kinh doanh của họ. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Rất nhanh đã hết một buổi sáng, điều này làm Lý Dương vô cùng ngạc nhiên, từ trước tới giờ chưa hề cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy. - Tiểu Lý, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi! Chỗ ngọc cổ còn lại để chiều kiểm tra tiếp! Liễu lão ở bên cạnh vươn vai lười nhác, Lý Dương nhìn Liễu lão có chút mệt mỏi cũng gật gật đầu. Hắn còn trẻ, sức lực mạnh hơn so với mấy người này. Hắn có thể tiếp tục được nhưng mấy người cao tuổi này không thể cùng hắn chống chọi tiếp được, phải nghỉ một lát đã. Cơm trưa là theo sự sắp xếp của Quang Vinh Bảo Trai, đơn giản nhưng rất phong phú. Trịnh Khải Đạt vì mối quan hệ với Lý Dương cũng ngồi cùng bàn với ba vị chuyên gia, điều này làm Trịnh Khải Đạt vô cùng sung sướng. Sau khi ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lúc, mấy người Lý Dương tiếp tục công việc. Lý Dương nhân thời gian này phát giấy kiểm định cho công ty Thiên Phương để người bên Thiên Phương có thể nhanh chóng làm công tác chuẩn bị. Trong thời gian nghỉ ngơi, không ít người thăm dò Đường Xuân Minh vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều bị Đường Xuân Minh cười lơ đi. Chuyện vừa rồi không thể cho họ biết, nói ra thì Quang Vinh Bảo Trai có thể bị thiệt hại lớn. Công ty đầu tiên đến giám định vào buổi chiều là công ty Lam Thiên. Công ty đấu giá này chỉ có năm khối ngọc cổ cao cấp cần kiểm chứng, nhưng ngọc cổ vừa bày lên thì lập tức thu hút sự chú ý, bình luận của mọi người xung quanh. Năm khối ngọc cổ cao cấp không ngờ lại có hai khối là Tử Cương Ngọc. Con số này vô cùng hiếm thấy. Bọn người Lý Dương giám định mấy chục khối ngọc cả buổi sáng cũng không thấy khối ngọc Tử Cương nào. Buổi chiều vừa mới bắt đầu thì đã xuất hiện hai khối rồi, làm Lý Dương và ba vị chuyên gia trong lòng trầm trồ. Khối ngọc thứ nhất đến tay của Lý Dương, đây là ngọc cổ điêu khắc hình rồng, bên cạnh có khắc hai chữ Tử Cương. Xét về mọi mặt thì món ngọc cổ này cũng có những đặc trưng của ngọc cổ Tử Cương, nếu không có chuyện ngọc cổ bị làm giả xuất hiện thì khối ngọc cổ như thế này nằm trong tay bất cứ công ty bán đấu giá nào cũng sẽ là vật được coi trọng, tuyệt đối không thể không có người mua. Không biết tại sao, lúc khối ngọc cổ này ở trên tay, Lý Dương liền có một dự cảm không tốt. Việc giám định ngọc hôm nay là một cơ hội thực tiễn hiếm có, Lý Dương trước tiên đều xem rồi mới dùng khả năng đặc biệt kiểm nghiệm. Cơ hội như vậy nếu không luyện tập nhãn lực thì thật là vô cùng lãng phí, không thể chấp nhận được. Sau khi dùng khả năng đặc biệt, Lý Dương trong lòng khẽ thở dài, đây quả nhiên là một khối Tử Cương Ngọc bị Chu Diệp làm giả, trình độ làm giả vô cùng cao siêu. Hơn nữa, vị trí ám kí của khối ngọc cổ này càng làm người ta không thể ngờ được lại nằm trong vách của hai chữ Tử Cương, phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy được. Nhưng Chu Diệp dám khắc ám kí của mình lên đây thực sự là quá kiêu ngạo rồi! Lý Dương để khối ngọc Tử Cương này sang một bên, lại cầm khối ngọc Tử Cương thứ hai lên. Xem ra người của công ty đấu giá Lam Thiên không hề yên tâm về hai viên ngọc này nên mới cầm đến cho Lý Dương kiểm nghiệm trước. Bọn người Liễu lão lại tiếp tục đón món ngọc Tử Cương đầu tiên từ tay Lý Dương, cầm trong tay quan sát tỉ mỉ, kính lúp cũng đã dùng, cuối cùng lão Liễu khẽ gật gật đầu. Món ngọc Tử Cương này xét về mọi mặt đều có đặc trưng của ngọc thật, nếu nó là hang giả thì chỉ có thể nói lên rằng năng lực của bọn họ quả thật chưa đủ, không thể nhìn ra được hàng giả trước mắt. Khối Tử Cương ngọc thứ hai là chiếc bình ngọc rất hiếm thấy. Bình ngọc cổ trong suốt trắng tinh, đáy bình có chữ Tử Cương, miệng bình nhẵn nhụi tinh tế, cầm trong tay làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Nhưng mọi người đa số không xem trọng bình ngọc Tử Cương này. Chu Diệp có thể làm giả các loại ngọc Tử Cương thông thường. Ngọc Tử Cương hình bình kiểu này càng dễ bắt chước. Hơn nữa ám kí nếu viết trong bình thì khó mà tìm ra được. Đừng nói những người xung quanh, đến ba vị chuyên gia lúc này trong lòng cũng đều có chút lo lắng về chiếc bình ngọc Tử Cương này. Lý Dương nhìn ước chừng một phút mới dùng năng lực đặc thù bao phủ bình ngọc đó. Chiếc bình ngọc này là thứ tốt nhất trong số ngọc cổ mà Lý Dương xem qua. Trong lòng Lý Dương thật sự lo lắng đó là hàng giả, nếu vậy thì thật là quá đáng tiếc! Sau khi năng lực đặc thù bao phủ bình ngọc, mắt của Lý Dương không kìm nổi lóe lên vui mừng. Những vòng sáng chóe nhiều tầng trên bề mặt bình ngọc cổ lúc đó hiện ra vô cùng đẹp. Hơn nữa, cả thân bình trong sự bao phủ của khả năng đặc biệt càng làm cho Lý Dương có cảm giác chầm chậm di chuyển, đây là đặc trưng mà bất cứ món đồ Chu Phỏng nào cũng không thể có được. Đồ thật, hiếm thấy đồ thật như vậy. Chiếc bình ngọc này không ngờ lại là kiệt tác của đại sư Tử Cương. Đã nhìn thấy mấy khối ngọc Tử Cương của Chu Diệp, lúc này gặp được khối Tử Cương Ngọc thật sự, trong lòng Lý Dương có một cảm giác sung sướng vui mừng. Nhưng thật giả của hai khối ngọc Tử Cương này không thể nói ra. Thứ nhất là bảo vệ công ty đấu giá của bọn họ, thứ hai là không truyền tin ra để tránh gây khủng hoảng. Đương nhiên, những khối ngọc cổ làm giả của Chu Diệp bị Lý Dương phát hiện ra đừng nghĩ tới việc mang ra bán đấu giá. E rằng cuối cùng đều bị Hà lão thu nạp, giá thu mua đương nhiên sẽ không thể tính theo giá ngọc cổ thật. Khối ngọc thứ hai cũng đến tay của mấy người lão Liễu. Vừa cầm khối ngọc Tử Cương này lên, Liễu lão liền cảm thấy có gì đó không ổn. Đồ giả sợ nhất sánh với đồ thật. Lúc này ở đó có hai đồ ngọc Tử Cương, một thật một giả. Người bình thường sẽ không thể phát hiện ra vấn đề trong đó, nhưng bọn người Liễu lão vốn có trình độ rất cao đã cảm thấy trong đó có gì không ổn. Ba người đều trầm ngâm không lên tiếng. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là cảm giác, không dám định đoán chính xác hai khối ngọc Tử Cương đó, một thật một giả. Có khả năng cả hai cùng là thật, cũng có khả năng cả hai cùng là giả. Trước khi Lý Dương chưa đưa ra phán quyết cuối cùng thì không ai dám nói phát đoán của mình ra. Lý Dương nghiệm chứng ba khối ngọc còn lại, đều không thấy có bất kì vấn đề gì. Lý Dương giao lại toàn bộ số ngọc cho người phụ trách công ty Lam Thiên. Người phụ trách muốn hỏi gì đó nhưng không nói thành lời được, cuối cùng lắc lắc đầu đi qua một bên chờ đợi. Sau khi nghiệm chứng số ngọc cổ của Lam Thiên, chỗ ngọc cổ còn lại không nhiều. Cả Bắc Kinh có 30 công ty đấu giá mang đến một trăm khối ngọc cổ để nghiệm chứng. Như vậy mới là Bắc Kinh, trung tâm văn hóa của Trung Quốc. Nếu là ở thành phố khác thì chắc chắn sẽ không có nhiều ngọc cổ chất lượng cao như vậy xuất hiện. Trước bốn giờ chiều, tất cả số ngọc cổ đã hoàn toàn nghiệm chứng xong. Lần này đến Lý Dương cũng không nhịn nổi vươn vai mệt mỏi. Tổng cộng 107 món ngọc cổ, chỉ có hai món là hàng phảng cổ, nhưng ngoài ra còn có hai món chưa đến niên đại, thuộc loại hàng giả thời cổ. Nhưng cũng là ngọc cổ, ngọc cổ như vậy Lý Dương sẽ phát giấy giám định, chỉ có điều phải ghi rõ thân phận của người sao chép. Con số này làm Lý Dương có chút buồn bực, thêm một món đồ nữa chẳng phải thành con số luân hồi rồi sao, 108 sao, cũng có thể làm người khác ca tụng về sự việc hôm nay. Sau khi giám định ngọc cổ xong, Lý Dương và ba vị chuyên gia đều đến phòng làm việc chuyên gia của Quang Vinh Bảo Trai kí giấy giám định. Những ông chủ của các công ty bán đấu giá còn lại cùng nhau bàn luận, bàn luận nhiều nhất vẫn là người phụ trách của công ty Lam Thiên và Đường Xuân Minh. Biểu hiện không bình thường của công ty bán đấu giá Quang Vinh Bảo Trai lúc sáng để lại cho mọi người rất nhiều băn khoăn, còn hai khối ngọc Tử Cương của công ty Lam Thiên càng làm mọi người phải suy đoán, có phải đều là hai món ngọc đều là hàng phảng cổ không! - Tiểu Lý, vừa rồi chỗ ngọc cổ đó cậu thấy thế nào? Vừa vào đến phòng làm việc, Liễu lão liền nhịn không nổi hỏi. Chu lão và Hướng lão cũng căng tròn mắt nhìn Lý Dương. Bọn họ vẫn không dám hoàn toàn xác định thật giả, nhưng đã có thể cảm thấy có gì không ổn. Điều này còn mạnh mẽ hơn cả việc nhận ra đồ giả lúc sáng. Lý Dương trầm ngâm một chút, chậm rãi ngẩng đầu, nói: - Những thứ khác đều là thật, hai khối ngọc Tử Cương có chút vấn đề. Tượng điêu khắc hình rồng là hàng giả, nhưng cái bình ngọc là thật. - Thật sự là hàng phảng cổ! Liễu lão trợn tròn mắt. Lần này bọn họ không hề hoài nghi về lời nói của Lý Dương. Tượng điêu khắc đó đích thực đã làm họ hoài nghi. - Bắc Kinh của chúng ta đã xuất hiện hai món ngọc phảng cổ, những nơi khác còn không biết sẽ là hình dạng gì. Xem ra loại hàng phảng cổ đã thâm nhập vào nước ta rất lâu rồi. Những món đồ tai hại này sẽ làm ầm ĩ một trận, sợ rằng sẽ không thua kém gì so với vụ Chu Phóng năm đó. Hướng lão bùi ngùi thở dài, Liễu lão và Chu lão đều gật đầu đồng tình. Chu Phóng năm đó làm khuấy động thị trường sưu tầm trong vài năm, đồ sứ cao cấp không ai dám mua, phải đến rất lâu sau mới dần mờ nhạt. Bây giờ lại xuất hiện Chu Diệp cũng khó trách những người thế hệ trước lo lắng như vậy, những người không có kinh nghiệm sẽ gặp phải rủi ro không thể nhận biết được những đồ giả cao tay đó! stevenqb1890 Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]