Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Bên ngoài, Chu Hà và Lưu Cương đều không biết trong xe xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy Hầu Tử phi từ trong xe ra Lưu Cương lập tức vung tay, một đao phi như bay tới Hầu Tử.
Mã tấu của Lưu Cương phi ra mục tiêu là nhằm cổ Hầu Tử, Hầu Tử là một người vô cùng nguy hiểm, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại.
"á "
Hầu Tử kêu thảm thiết trên mặt đất hai tay ôm chặt cổ, mắt trợn to, muốn nói nhưng không thể nói ra một câu nào.
"Đừng"
Chu Hà bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới chỗ Hầu Tử.
Lưu Cương nhanh chân hơn Chu Hà một bước, tiện tay túm lấy Hầu Tử vứt xuống đất trước cửa xe, nhanh chóng mở xe sau đó thò tay dùng sức kéo, một người bị anh ta lôi tàn nhẫn dưới đất.
Trong xe, vẫn còn hai người đang sợ hãi nhìn Lý Dương, còn có một người ngã ra ghế phía sau xe, trên mặt máu me nhầy nhụa, không biết sống hay chết.
- Tất cả không được động đậy
Lưu Cương giơ súng, hai người còn tỉnh kia vội giơ tay, Lưu Cương nhân cơ hội vội vã cho Lý Dương xuống xe, đợi Lý Dương đi xa rồi Lưu Cương mới hít một hơi.
Ở phía xa còi cảnh sát đã vang lên, Lý Dương lúc này đột nhiên nhớ ra câu nói mà mọi người đều nói: cảnh sát toàn là những người đến sau.
-Hầu Tử, nói cho ta biết, kim cương mà bị các ngươi tháo xuống có phải đang ở chỗ ngươi?
Bên cạnh xe, Chu Hà đang vội vã hỏi Hầu Tử, Hầu Tử nhìn Chu Hà, muốn lắc đầu mắt lại đảo xuống đất, người chết rồi không thể chết thêm lần nữa.
-Hầu Tử, Hầu Tử mau nói đi
Chu Hà dùng sức nâng người Hầu Tử nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào, Lý Dương ở đằng xa ngây ngô nhìn tất cả, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô gái này là ai rồi.
Lại là vị cảnh sát kia, người hôm qua có cảm giác quen quen không biết cô có phải là vì truy tìm Hầu Tử mà tới đây không, nếu đúng là như vậy thì còn được, nếu không phải là lý do này thì Lý Dương gặp phiền phức rồi.
Mấy xe cảnh sát rất nhanh tới hiện trường, bốn người trên xe xuống đều bị cảnh sát mang đi, trong đó một người đã hôn mê, mặt mũi tơi bời, máu tươi đầy mặt, nhìn là biết đã bị đánh rất đau.
Lưu Cương không ngăn cảnh sát mang người đi, đối với anh ta mà nói muốn biết kết quả thẩm vấn của những người này vô cùng đơn giản, nhiệm vụ lớn nhất của anh lúc này là bảo vệ Lý Dương.
-Lý ca, anh không sao chứ?
Khi Lưu Cương tới bên Lý Dương, Lý Dương đang ngây ngô nhìn hai tay mình, ban nãy đánh nhau với Hầu Tử lúc đánh trúng vào mặt tên này Lý Dương cảm thấy lực trên tay vô cùng khỏe dường như có thể đánh chết một con bò.
Kết quả cũng ngoài dự liệu của Lý Dương, Hầu Tử bị tấn công trực tiếp ngay cả cửa xe cũng bị hỏng rồi, trên mặt những người khác cũng bị anh đánh cho gục xuống, Lý Dương không dám tin đây là kết quả do mình tạo nên.
-Không, tôi không sao
Lí Dương hít một hơi sâu, cảm giác lúc này hai tay đã khôi phục như bình thường, khi dùng năng lực đặc thù quan sát, lòng bàn tay đến đầu ngón tay của mười ngón tay đã khôi phục như bình thường, không còn lóe ra ánh sáng kia, mà Lí Dương cũng không có cái loại này có thể khai sơn cảm giác bích thạch.
-Lý ca, không phải sợ
Lưu Cương tiến lên vỗ nhẹ vai Lý Dương, gặp những chuyện như thế này Lưu Cương cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.
-Đúng rồi, Lưu Cương, anh vừa rồi?
Lí Dương ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Lưu Cương, biểu hiện của Lưu Cương ban nãy làm anh kinh hãi, thân thủ kia khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung được.
-Tôi nói rồi, tôi có luyện qua võ thuật
Lưu Cương nhẹ nhàng cười, hắn cũng cảm thấy nhẹ cả người, Lí Dương không sao là tốt rồi.
Bên kia, Chu Hà lẳng lặng đi tới chỗ Lí Dương, phía sau cô còn có hai gã cảnh sát đi theo.
Đối Chu Hà mà nói, Hầu Tử chết đồng nghĩa với việc tên cướp cuối cùng trong vụ án châu báu ở thanh đảo kia bị tiêu diệt, nhưng những manh mối về mấy viên kim cương lại một lần nữa mất tích, còn có khả năng sẽ không có manh mối nào nữa.
-Chu cảnh quan, làm sao mà ngươi lại ở chỗ này?
Lý Dương cố ý nhìn Chu Hà với vẻ kinh ngạc.
Chu Hà nhìn thoáng qua Lý Dương, không trả lời, mà quay người thẳng về phía Lưu Cương, nói:
-Xin hỏi anh là ai, anh có biết là anh vừa giết người hay không?
Chu Hà nói như vậy, hai gã cảnh sát phía sau cô đột nhiên sửng sốt, lập tức đi tới vây quanh Lưu Cương, quá trình Lưu Cương giết chết Hầu Tử hai gã cảnh sát này không được chứng kiến.
-Tôi là ai cô không cần phải quan tâm, mà cũng chẳng quan tâm được, tôi giết người có lý do của tôi, cô không có tư cách hỏi tôi".
Lưu Cương thản nhiên lắc đầu, lại nói tiếp:
"Nhưng vẫn cảm ơn cô ban nãy ra tay kịp thời, nếu để bọn họ chạy thoát chỉ sợ sẽ phiền toái nhiều"
Lưu Cương nói vẫn còn khách khí, dù sao ban nãy thực sự là Chu Hà nổ súng bắn trúng lốp xe sau mới không để cho những người này chạy trốn, tính ra Chu Hà đối với việc giải cứu Lí Dương cũng có công lao rất lớn.
-Tôi không có tư cách?
Chu Hà tức giận, cắn răng nói:
-Tôi là cảnh sát hình sự tổ trọng án, điều tra Hầu Tử đã gần nửa năm rồi, gần đây muốn tóm gọn thì lại bị anh phá hỏng, mà anh dám giết người ở chỗ đông, còn dám nói tôi không có tư cách hỏi anh?
-Xin mời đi theo chúng tôi
Kia hai gã cảnh sát đã tiếp cận Lưu Cương, một người một bên, muốn giữ chặt hai cái cánh tay. Lưu Cương vung hai tay, hai cảnh sát lập tức bị hắn quảng sang một bên ngã nhào xuống đất.
Lưu Cương lạnh lùng nhìn Chu Hà, nói:
-Đợi tôi xử lý xong chuyện của tôi rồi sẽ giải thích với cô
Lưu Cương biết hôm nay hắn đã giết hai mạng người, không làm rõ thân phận là không được, nhưng hắn không muốn làm rõ thân phận mình trước mặt Lý Dương, phải đưa Lý Dương tới nơi an toàn trước.
-Dương Dương, Dương Dương, em không sao chứ
Lí Thành từ cửa trường học chạy tới, hắn thật sự bị sợ hãi, tình cảnh này chỉ trên phim ảnh mới có vậy mà nó lại xuất hiện ở trước mặt hắn, lúc ấy Lí Thành có thể nằm úp xuống mặt đất đã là tốt rồi.
-Em không sao đâu anh"
Lý Dương lắc đầu, nắm lấy cánh tay Lý Thành cảm giác được Lý Thành đang run rẩy không ngừng, tình cảnh này đối với một người bình thường mà nói tuyệt đối là một tai nạn không thể tưởng tượng được.
Phản ứng của Lý Dương cũng không tệ lắm, mặc dù còn có chút sợ hãi, nhưng không đến mức toàn thân run rẩy, đối với người chết cũng không có gì ghê tởm, trải qua tình cảnh bi thảm này chỉ là trò trẻ con không nhằm nhò gì.
-Cô đi theo tôi
Lưu Cương trầm ngâm một chút, nhìn cảnh sát chung quanh, lại nhìn Lý Dương và Lý Thành đang nói chuyện với Chu Hà phía sau, chung quanh đều có cảnh sát, Lý Dương chắc không có chuyện gì, huống hồ hắn cũng không thể đi xa.
Dẫn Chu Hà đi đến siêu thị bên kia, Lưu Cương quay lưng về phía Lý Dương từ trên người lấy ra một tập giấy tờ trực tiếp đưa cho Chu Hà.
Chu Hà nghi hoặc nhìn Lưu Cương, sau khi mở tập giấy tờ ra ánh mắt lập tức trợn lên , ngơ ngác nhìn lên trên.
Tập giấy tờ là giấy chứng nhận của Lưu Cương, so với giấy chứng nhận bình thường thì không có gì khác, nhưng đơn vị bên trên lại làm cho Chu Hà nhảy dựng.
-Tôi bây giờ lấy thân phận của một nhân viên đặc biệt để cảnh cáo cô, chuyện xảy ra ngày hôm nay là một bí mật, không được truyền ra ngoài, nếu không tự gánh lấy hậu quả, mặt khác nếu hoài nghi thân phận của tôi có thể hỏi lãnh đạo của cô để điều tra, nhớ kỹ những lời tôi nói
Sau khi Lưu Cương nói xong liền lấy lại tập giấy tờ và quay trở về, thân phận của hắn một cảnh sát nhỏ như Chu Hà không có tư cách biết đến, nhưng hiện tại trong tình huống này hắn buộc phải để lộ thân phận của mình, bằng không chắc chắn sẽ bị bọn họ đưa đến đồn công an.
Hai tên cảnh sát bị Lưu Cương cho ngã trên mặt đất hổn hển chạy tới, ban nãy Lưu Cương cũng làm cho họ ngã không nhẹ, phải nằm trên mặt đất hơn một phút, Lưu Cương đang tức giận vì chuyện của Lý Dương, hai tên này đến đúng lúc Lưu Cương muốn xả hơi nên gặp xui xẻo.
-Dừng tay
Chu Hà vội vàng kêu lên, hai cảnh sát này ngạc nhiên nhìn Chu Hà, mặc cho Lưu Cương đi qua người bọn họ.
-Chu cảnh quan, thế này là ý gì?
Một gã cảnh sát lẳng lặng đi đến trước mặt Chu Hà, hai người bọn họ là cảnh sát nơi đây, Chu Hà là cảnh sát hình sự Thanh Đảo, tuy rằng chức quan có cao hơn bọn nhưng không quản được bọn họ.
-Các ngươi không được đụng vào hắn
Chu Hà lắc đầu, lông mày nhăn lại.
Lý Dương này rốt cuộc có thân phận gì, bên cạnh hắn có cả cảnh sát trung ương bảo vệ, mặc dù chỉ là một thiếu úy bình thường, nhưng đây cũng tuyệt đối không phải người bình thường có được chế độ đãi ngộ như vậy.
Xử lý xong Chu Hà, Lưu Cương dẫn Lý Dương cùng Lý Thành tạm thời rời xa hiện trường, những cảnh sát khác muốn ngăn bọn họ lại đều bị Chu Hà ngăn lại, việc quan trọng nhất của Chu Hà bây giờ là xác định thân phận của Lưu Cương, dù sao những người này cũng không chạy xa được.
Về đến nhà, Lý Thành vẫn còn có chút run rẩy, việc lần này thực sự làm hắn sợ hãi, Lý Dương thở dài, Lý Thành sở dĩ sợ như vậy cũng là do anh gây ra.
Hầu Tử rõ ràng là tìm đến anh, may mắn anh về rồi, bằng không Hầu Tử không tìm thấy anh đâu mà có thể nhằm vào những người khác, nói vậy có thể làm cho Lý Dương vô cùng hối hận.
Còn nữa, may mà thân thủ của Lưu Cương tốt, cho dù lúc ấy không thể cứu được chính mình, nhưng cũng làm cho những người kia không thể có hành động gì, Lý Dương nhớ như in bọn họ ngay từ đầu chính là hướng về phía hai người anh và Lý Thành.
Đối với thân phận của Lưu Cương Lý Dương cũng có chút hoài nghi, Lí Dương cũng không tiện hỏi ra. Cho dù Lưu Cương có thân phận gì thì hắn cũng rât tốt với anh, hôm nay nếu không có Lưu Cương đi cùng, hậu quả thật sự khó mà lường được, nghĩ đến đối phương còn cầm súng Lí Dương cảm thấy sợ.
Chờ bọn Lý Dương về đến nhà vợ chồng Lý Quân Sơn mới biết được chuyện gì đã xảy ra và cũng sợ hãi vô cùng, mẹ lúc đó liền khóc nhìn Lí Dương lại nhìn Lí Thành nỗi sợ hãi hiện đầy trên khuôn mặt.
Cũng may mà hai người cũng chưa xảy ra chuyện gì, bằng không bà cũng không biết sau này sẽ như thế nào.
Bên kia, cục công an huyện Lật Thành đã muốn xử lý xong hiện trường, hai người chết đều được đưa đến nhà hoả táng, người bị đánh hôn mê được đưa đến bệnh viện, ba người còn lại cũng được mang đi thẩm vấn, Chu Hà tự mình thẩm vấn một trong số họ, nhưng cuối cùng cũng không có được thông tin gì.
Mấy người này là tiểu đệ mà Hầu Tử sau này tìm được, đều là những tên côn đồ, thấy Hầu Tử ra tay hào phóng lại có phong phạm đại ca nên đi theo hắn. Lần này đến Lật Thành chỉ biết là Hầu Tử trả thù người nào đó, cụ thể thế nào thì không rõ, về phần Chu Hà điều cô muốn biết nhất lúc này là tung tích về sự mất tích của viên kim cương, một chút tin tức cũng không biết.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.