🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Bên cạnh khách sạn có một quảng trường cách đó không xa, tháng ba gió xuân thổi tới mặt làm cho người ta có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng vô cùng.
Trên quảng trường có một chỗ hồ nước phun, lúc này đang phun nước bên cạnh có không ít người đang đứng hoặc ngồi nhìn màn nước. Trong lòng Lý Dương đột nhiên có chút cảm thán.
-Lưu Cương, anh có nghĩ dạo này tôi rất gian trá hay không?
Lưu Cương ngạc nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Dương một chút, vẻ mặt thâm trầm, phe phẩy đầu nói rằng:
-Làm sao lại như vậy, Lý ca, đối với đám lừa đảo này thì phải có thủ đoạn phi thường.
Lý Dương gật đầu nói:
-Anh nói cũng không sai, Hà lão cũng nói qua với tôi như vậy. Hiện giờ ngẫm lại, ở cùng Hà lão một thời gian không dài, nhưng tôi đã học được rất nhiều điều. Nếu không có ông ấy giáo dục cho tôi, tôi không thể có khả năng lừa đảo lấy lại số tiền cho Lý Xán ngày hôm nay được rồi.
Lưu Cương nhìn Lý Dương cũng không nói gì.
Lý Dương nói những lời này cũng không sai, trước kia hắn ngoại trừ cổ ngọc hơi chút hiểu biết ra cũng chẳng biết chuyện gì.
Những thứ khác đều là dốt đặc cán mai, nếu không có Hà lão cẩn thận tỉ mỉ dạy dỗ, lại có vô số sách vở chuyên nghiệp cho Lý Dương nhìn qua, thì Lý Dương cũng không có được như ngày hôm nay.
30 vạn không phải là nhiều lắm, Lý Dương hoàn toàn có thể cho Lý Xán 30 vạn. Nhưng lấy lại số tiền đã bị lừa đi nó có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Trọng yếu nhất là, Hà lão bình thường hận nhất những tên lừa đảo. Lý Dương cũng bị nhiễm cái sự căm hận của Hà lão, cho nên mới mạo hiểm đưa ra cục diện này. Ngược lại sau khi trừng trị đám lừa đảo một phen, lấy lại số tiền đã bị lừa đi, còn muốn giáo huấn đám lừa đảo này một trận.
Đi qua quảng trường, Lý Dương tiếp tục đi về phía trước. Lý Dương đi theo con đường này tới một bờ sông, nước sông có mùi ngai ngái, cũng không phải là mùi nước thối.
Vùng Trung Nguyên này đại đa số thành thị đều có lịch sử lâu đời. Linh Bảo cũng không ngoại lệ, Lý Dương sở dĩ đi trên đường này là muốn gặp một con đường lâu đời như vậy. Những con đường lâu đời cổ kính như vậy không ai biết sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Đường cổ đối diện với một con sông nhỏ, bên đường không hề ít những cửa hàng. Ngoại trừ mấy nhà hàng ăn uống, đồ câu cá ra còn có một cửa hàng đồ cổ cùng cửa hàng tranh chữ, trong đó cửa hàng đồ cổ vẫn còn mở cửa.
Ở những địa phương như thế này nhìn thấy cửa hàng kinh doanh đồ cổ là rất ngoài ý muốn đi, Lý Dương không kìm được lòng liền đi vào trong cửa hàng.
Mặt tiền của cửa hàng cũng không nhỏ, so với những cửa hàng đồ cổ trong thành phố còn lớn hơn nhiều, bên trong cũng rất nhiều đồ, được đặt rất lung tung.
Hiện giờ đã nhanh tới bảy giờ tối rồi, trong cửa hàng cũng không có khách tới nhiều. Chỉ có một người chừng 40 tuổi đang trong quán, thấy người đến lập tức đứng lên.
Lý Dương nhìn lướt qua chung quanh một chút, trên quầy hàng đặt đầy đồ sứ, có phân nửa là Lý Dương có thể nhìn ra đó là đồ giả đi. Văn sứ trên đồ sứ cũng nhiều màu sắc, cùng với thợ thủ công vẽ ra cũng không khác nhau là mấy.
-Hai vị, muốn nhìn cái gì?
Chủ cửa hàng đi tới cười ha hả, đồng thời mang ra hai tách trà.
Bởi vì tham gia hoạt động của hiệp hội ngọc thạch, cho nên Lý Dương đang mặc một bộ y phục tốt nhất của mình. Hơn nữa trên người Lý Dương có chứa một loại khí chất rất trầm ổn, loại khí chất rất cao quý. Những người chơi đồ cổ, không chỉ có nhìn đồ vật, mà còn có thể nhìn người nữa, chủ cửa hàng khi nhìn thấy Lý Dương không giống như người bình thường lập tức đi tới tiếp đãi.
-Có mặt hàng nào tốt không, không nên là những thứ này.
Lý Dương chỉ chỉ vào mấy thứ hàng mỹ nghệ trên giá, vừa cười vừa nói.
Chủ cửa hàng giơ ngón tay cái cười nói:
-Không nghĩ tới cậu trẻ tuổi như vậy mà đã là một đại hành gia rồi, thứ tốt đương nhiên là có, không biết cậu muốn tìm loại nào đây?
Đồ cổ bên trong cũng chia ra làm rất nhiều chủng loại, đồ sứ, ngọc khí, tranh chữ thư pháp, văn phòng tứ bảo …. Có người yêu thích đồ cổ thì yêu thích từng loại đặc thù, đối với mỗi loại đồ vật đều rất thích thú, cho nên chủ cửa hàng mới hỏi như vậy.
(ngọc khí: đồ bằng ngọc)
-Ngọc khí đi.
Lý Dương suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói. Nói thật Lý Dương cũng không biết hắn thích nhất cái gì, hắn tiếp xúc đồ cổ thời gian quả thực còn rất ngắn, muốn nói loại tốt nhất mà nói thì chỉ có thể là ngọc khí mà thôi.
-Ngọc à, cậu tới đây đúng là rất tấu xảo đi, mấy ngày trước có thu được một kiện cổ ngọc rất không tồi, cậu tới xem đi.
Người trung niên cười ha hả, lấy ra một cái rương nhỏ phía dưới ngăn tủ, chậm rãi mở ra lấy từ bên trọng một khối ngọc thạch. Đây là một khối ngọc đeo ở thắt lưng, nhìn từ bên ngoài ngọc xanh trong trắng, thuần hậu, rất giống loại cổ ngọc khó gặp.
Lý Dương hơi sửng sốt, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, thật không ngờ chủ cửa hàng lại lấy ra một khối cổ ngọc thật sự. Hắn vội vàng tiếp nhận cổ ngọc trên tay chủ cửa hàng chậm rãi nhìn xem.
Từ mặt ngoài mà nói Lý Dương không phân biệt được thật giả, Lý Dương trực tiếp dùng năng lực đặc thù bao phủ lấy miếng ngọc bội nho nhỏ này. Sau một khắc Lý Dương không khỏi lắc đầu.
Bạch ngọc này rất không tồi, nhưng chỉ là ngọc của nước Nga, phẩm chất cũng bình thường, người làm ra dùng phản ứng hóa học, có thể nói khối ngọc này không có giá trị gì.
Bề ngoài cùng màu sắc đều là giả tạo, khi dùng năng lực đặc thù thì những điểm giả tạo này cũng không thể che dấu được. Người tạo ra khối ngọc này tay nghề cũng không cao, vói nhãn lực có hạn của Lý Dương hiện giờ, chỉ bằng nhãn lực căn bản không phân biệt được món đồ này.
-Ông chủ ngài xem thấy thế nào?
Chủ cửa hàng thấy Lý Dương lắc đầu, nhỏ giọng hỏi một câu.
-Tôi xem không được.
Lý Dương khẽ cười nói, đưa ngọc thả lại chỗ cũ.
Còn một vật đã cất dấu vài năm nay rồi, lão tổ tông lưu lại cũng nhiều năm, nhưng chủ cửa hàng cũng muốn phải sửa lại cái tiệm đồ cổ dột nát này, cho nên cũng không còn cách nào khác.
-Ông chủ, cái này nhìn không được cũng không sao, tôi thấy ngài rất có năng lực đi, tôi còn một kiện trấn tiện chi bảo, ngài có thể nhìn xem.
Chủ cửa hàng không thèm thu hồi cổ ngọc, không quản những gì đang có ở ngoài tiệm, đi thẳng vào trong buồng.
Sau hai phút, chủ cửa hàng cầm trong tay một cái rương nhỏ mang đi ra. Nhìn hình dạng cẩn thận của hắn, đúng là giống như đang cầm một kiện bảo bối.
-Ông chủ, mời xem!
Chủ quán mở cái rương, ngữ khí có chút đắc ý, Lý Dương liếc mắt một cái đã bị đồ ở trong rương hấp dẫn.
Đây là ba cái Tuyên Đức Lô, Tuyên Đức Lô được bảo tồn rất hoàn chỉnh, tính chất giống như đồng thau màu nhạt, so với màu sắc của đồng thau thì sáng hơn không ít.
Trên thân Lô có thể thấy được là đã qua mạ vàng, Lý Dương cẩn thận cầm vào trong tay, nắn bóp một chút, cảm giác rất nặng.
Lý Dương nhẹ nhàng gõ một cái, thanh âm trong trẻo ngân vang, rất dễ nghe. Dưới đấy còn nhìn thấy mấy chữ “Đại Minh Tuyên Đức niên chế” (Chế tạo năm Tuyên Đức Đại Minh). Từ chữ viết mà xem, có thể nhìn thấy rất thong dong có lực mà tự nhiên.
Lý Dương yên lặng gật đầu, dùng năng lực đặc thù nháy mắt đã phủ cả Tuyên Đức Lô, lập tức trên mặt ngoài của thân Lô hiện ra tám tầng vàng nhạt.
Nhưng mà, Lý Dương sắc mặt có chút cổ quái, còn liên tục lắc đầu.
Tám tầng khe hở màu vàng nhạt, không sai biệt lắm là có lịch sử khoảng 500 năm. Đúng là thời Minh triều, thế nhưng không phải đúc năm Tuyên Đức, thời gian cũng phải kém ít nhất vài chục năm đi. Lý Dương học tập cơ sở tri thức đồ cổ cũng rất vững vàng, đồng thời cũng nhớ tới lịch sử niên đại có liên quan à.
Minh Triều trung hậu kỳ đều có không ít Lô phỏng chế theo Tuyên Đức Lô, trong đó có đủ loại tinh phẩm. Loại này hiện giờ cũng rất đáng giá, hơn nữa tuyệt đối có thể nói là tinh phẩm, trên đấu giá hội có thể bán được hơn trăm vạn không thành vấn đề. Nhưng là chỉ tiếc cái Tuyên Đức Lô này không hoàn chỉnh, nó chính là làm thời kỳ hậu kỳ triều Minh đi.
Toàn bộ thân lô đều có tám tầng khe hở, hai tay cầm ở cạnh bên lại chỉ có hai tầng khe hở, hơn nữa mối hàn hình còn nổi lên, vết hàn còn rất rõ ràng.
Ngoại trừ hai bên tay cầm là giả ra, thân lô cũng đã được chữa trị qua rồi. Thân lô có một khối rách rất dài, nếu tiếp tục kéo dài xuống một chút thì Tuyên Đức Lô này bị người ta hủy đi mất rồi.
Lý Dương tiếc hận nhưng không có nói gì thêm, hai bên tay cầm của Tuyên Đức Lô này chỉ có hai tầng khe hở, chứng minh được gắn vào từ chí ít 60 năm trước đây rồi. Người làm giả này cũng không có quan hệ với chủ cửa hàng.
-Bao nhiêu tiền?
Lý Dương sau khi than thở, nhỏ giọng hỏi một câu. Cái Tuyên Đức Lô này mặc dù thiếu hụt không còn nguyên giá trị, nhưng luôn luôn có những người thích. Trên tay Lý Dương lúc này còn chưa có một món đồ cổ chân chính, học tập tri thức đồ cổ nhiều như vậy rồi, Lý Dương sớm đã muốn tự mình cất giữ vài món.
-Ông chủ ngài là một đại hành gia, tôi cho ngài một cái giá thực sự, 60 vạn.
Chủ quán cười thần bí, Lý Dương bỗng nhiên sửng sốt, 60 vạn, hắn hôm nay quả thực có duyên với 60 vạn.
-Ngài đừng ngại đắt, đây là Bát kinh Minh Triều Tuyên Đức Lô, là chí bảo trấn điếm của tôi đấy. Nếu không phải gần đầy tài chính còn thiếu, ông chủ cũng là người hiểu chuyện, thì tôi cũng không muốn lấy ra nữa là.
Chủ quán có vẻ là người am hiểu công việc, ngài là hành gia, kỳ thực cố ý mê hoặc Lý Dương. Loại chuyện này ở trong giới đồ cổ thực sự rất thông thường, người bán tán dương người mua. Thậm chí nói khoác người mua thành chuyên gia cũng không quá đáng.
Nhưng mà đáng tiếc, chủ cửa hàng lại gặp phải Lý Dương người có nhãn lực chân chính, cũng không có gì có thể qua mặt được hắn.
-5 vạn đi.
Lý Dương không để ý tới người bán nói, trực tiếp ra cái giá. Tuyên Đức Lô là đồng khí, cùng đồ sứ có chút khác biệt, Tuyên Đức lô này tuy rằng tổn hại nhiều, nhưng vẫn có giá trị nhất định. Nhưng là 60 vạn tuyệt đối không có khả năng, 5 vạn cũng không thấp rồi.
-Cái gì, ông chủ, nào có ai trả giá như ngài chút, nếu ngài không có thành ý thì tới đây mua làm gì.
Chủ cửa hàng trừng mắt, thu Tuyên Đức Lô vào trong rương, vẻ mặt rất bất mãn.
-Đồ này quả thực không giả, nhưng không phải là còn nguyên vẹn. Chí ít hai bên tay cầm của nó còn không được, nếu nhìn kỹ còn thấy thân Lô nứt ra một đoạn dài. Hai cái bên tay cầm vừa mới lắp ráp vào. Nếu đồ nguyên vẹn thì 60 vạn không phải giá cao, tôi sẽ mua lập tức, chỉ đáng tiếc, ài …
Lý Dương nhìn chủ cửa hàng thu hồi Tuyên Đức Lô, liên tục thở dài, chủ quán lập tức cứng nhắc nửa người, kinh hãi nhìn Lý Dương.
-Xem ra ngài cũng biết chuyện này, vì sao còn nói giá cao như vậy? năm vạn đã là không ít rồi.
Lý Dương lập tức nói thêm một câu, vẻ mặt của chủ cửa hàng đã lộ ra tất cả rồi, hắn khẳng định biết chỗ thiếu hụt bên trong Tuyên Đức Lô. Nhưng vẫn coi nó là hoàn hảo để mang ra bán.
-Ông chủ, thật không nghĩ ra, ngài còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy. Ngài nói đúng, một chút cũng không sai, tôi cũng không còn cách nào.
Chủ cửa hàng thở dài, Lý Dương một ngụm vạch trần hắn, hắn đơn giản thừa nhận thôi.
-Ông chủ, không dối gạt gì ngài, cái đồ này tôi dùng 20 vạn mua xuống, năm đó vì tham tiền nên không có phát hiện ra vấn đề. Tới khi phát hiện ra thì đã chậm rồi, tôi muốn bán ra, thứ này còn không bán được, đã lỗ rất nhiều rồi.
Chủ cửa hàng vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Lý Dương, phảng phất như rất quyết tâm nói:
-Ông chủ, ngài nếu thích nó, 10 vạn ngài cầm đi. Tôi muốn thu hồi lại một ít tiền vốn
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.