- Tiểu Cửu, sao đột nhiên lại để ta nhận Tiểu Y Đằng làm đồ đệ?
Tiểu Cửu đi vào thư phòng luyện chữ, Khổng Nghi Tần cũng đi vào cùng, dáng vẻ rất không tình nguyện:
- Lão đệ cũng biết, ta đã nhiều tuổi như vậy rồi, tâm tính không ổn định, đâu có thể dạy một đứa trẻ thứ gì hay chứ? Ngoài ngâm thơ làm phú, tán gái giải trí ra, ta còn thật không biết sẽ là gì…
- Ha ha…Khổng đại gia, ta để lão ca dạy chính là những thứ đó.
Trần Tiểu Cửu viết một chữ “nhân”, chỉ vào chữ đó, nói:
- Khổng đại gia cho dù là ngâm thơ làm phú, hay là tán gái giải trí, nhưng trong xương tủy, dù sao cũng là dùng một tư tưởng để phóng thích nhân giả, Khổng đại gia có dị nghị với điều này không?
Khổng Nghi Tần nói:
- Cũng chỉ có lão đệ mới nhìn thấu tâm tư của ta, đổi lại là người khác, cũng chỉ có thể cho rằng ta chính là một tên quỷ phong lưu.
Ha ha…lão ca không phải quỷ phong lưu, lẽ nào là đệ?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu khinh thường nhìn Khổng Nghi Tần, mới khách sáo nói:
- Khổng đại gia biết Tiểu Y Đằng thiếu nhất chính là một chữ “nhân” không?
- Lời ấy không sai.
Khổng Nghi Tần nói:
- Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, có chút thiên phú, nhưng lại học những thứ tàn bạo, tính ngang ngược càn rỡ, tính sói của Uy quốc, với tuổi nhỏ như vậy, thể hiện được sự ngang ngược, khiến người ta không thích, trên thực tế, điều này chính là bản tính chung của người Uy quốc, không thể trách móc được.
- Chính vì vậy, Khổng đại gia vẫn phải chuyên tâm dạy dỗ học thức cho Tiểu Y Đằng.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt trương tuấn của Khổng Nghi Tần, con mắt sáng ngời, từng chữ nói:
- Khổng đại gia, ông có thể nghĩ đến tính tình ương ngạnh này của Tiểu Y Đằng nếu làm Thiên hoàng, hơn nữa nắm thực quyền trong tay, sẽ có nguy cơ lớn thế nào cho Đại Yến không? Bởi vì cái gọi là ba tuổi nhìn tới già! Từ biểu hiện hôm nay của Tiểu Y Đằng có thể thấy, ta dường như có thể nhìn thấy cuộc chiến đẫm máu của hai mươi năm sau! Ôi… cục diện đó, không biết sẽ chết bao nhiêu người…
- Hóa ra là vậy.
Trong mắt Khổng Nghi Tần lóe ra sự âm u, môi run lên, râu hơi run run, kích động nói:
- Tiểu Cửu, ý của lão đệ là muốn dùng tư tưởng nhân, nho để gạt đi ác khí, huyết tính, sói tính, trên người Tiểu Y Đằng, để nó trở thành một người Yến điển hình?
- Không! Khổng đại gia chỉ là nói đúng một nửa.
Trong mắt Trần Tiểu Cửu hàm chứa sự giảo hoạt, thần bí nói:
- Ác khí, huyết tính, sói tính trên người Tiểu Y Đằng là nhất định phải vạch tới, nhưng nó lại không phải người Yến, nó chỉ là Uy quốc Thiên hoàng tiếp nhận tư tưởng nho gia nhân nghĩa, Uy quốc trong tương lai, vẫn do Tiểu Y Đằng nắm trong tay.
Hô!
Khổng Nghi Tần thở phào một cái, trong lòng sông cuộn biển ngầm, rất lâu không bình ổn lại, ông ta đã mơ hồ có thể cảm giác được ý đồ thực sự của Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu, lẽ nào đệ muốn dùng tư tưởng nho gia để đồng hóa người Uy quốc?
- Ừm! Nói rất hay!
Trần Tiểu Cửu ngậm miệng, trầm thấp cứng cỏi nói:
- Cảnh giới cao nhất của sự không đánh mà thắng chính là cùng chung nhận thức về văn hóa! Muốn thống trị một quốc gia, không có tư tưởng nào có hiệu quả hơn tư tưởng đồng hóa quốc gia này.
- Tiểu Y Đằng là người thừa kế hợp pháp của Thiên Hoàng, có ưu thế tiên thiên tượng, chỉ cần nó tiếp thu tư tưởng nhân nghĩa của Nho gia, dựa theo tư tưởng của Nho gia trị quốc, trị gia, trị người, Uy quốc như vậy không giống như ruồi bọ bình thường, không ngừng dùng cái giá là sinh mạng để xáo trộn Trung Hoa, xâm phạm Đại Yến. Còn Đại Yến cũng không cần điều động binh lực, bỏ ra vô số cái giá, để diệt Uy quốc! Với cái giá nhỏ như vậy, đổi lại là sự hòa bình của Đại Yến trăm năm, cớ sao không làm chứ?
Khổng Nghi Tần một lòng nghẹn ở cổ họng, kích động tớt tột đỉnh, ông ta bái thật sâu một cái với Tiểu Cửu, từng chữ nói:
- Tiểu Cửu thật là thần nhân, Khổng lão ca thật tâm bái phục! Nếu không phải lão đệ chỉ điểm cho ta, ta làm sao có thể nhìn ra sự tinh diệu trong đó? Đồng hóa Thiên hoàng? Ha ha.., kế hay! Kế hay.
- Thật không ngờ ta có tài mà không gặp thời, cả đời cô đơn, chưa từng xuất sĩ, không từng có công tích gì cho Đại Yến, nhưng tới lúc tuổi già, lại có vinh hạnh giải quyết cái cục u phức tạp hàng trăm năm cho Đại Yến, ôi.., việc này nếu có thể do ta đích thân thúc đẩy, cuộc đời này coi như không uổng rồi.
Nói tới chỗ kích động, không kìm nổi nước mắt tuôn chảy.
- Khổng đại gia có niềm tin?
Trần Tiểu Cửu cười nói.
Khổng Nghi Tần nói:
- Đứa bé này thông minh lạ thường, không phải dễ đối phó như vậy, huống hồ, can hệ trọng đại, lại có chút căng thẳng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Khổng đại gia có thể lôi kéo Thôi đại gia vào, có Thôi đại gia và Khổng đại gia liên thủ, Tiểu Y Đằng khôn khéo hơn nữa, cũng sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hai ông?
- Ừ! Ý này rất hay! Việc tốt không thể độc chiếm, còn phải để Thôi lão đầu nếm thử mới được, lão đầu này giống ta, cũng không xuất sĩ, Ôi! Tạo hóa trêu ngươi rồi, chỉ cần làm việc này, cũng không uổng đời này. Nhưng..
Nói tới đây, Khổng Nghi Tần xoay chuyển lời nói, nghi ngờ hỏi:
- Cho dù một mình Thiên hoàng bị đồng hóa, nhưng ngộ nhỡ có kẻ phản đối, thậm chí khởi nghĩa thảo phạt Thiên hoàng, thì làm sao?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nếu muốn thay đổi một tín ngưỡng, tất nhiên phải có sự hy sinh đổ máu, Khổng đại gia không cần lao tâm, ta ắt sẽ an bài tốt mọi việc.
- Ô ô…tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy? Là đang nhớ tỷ phu sao? Huynh ấy thật dữ à! Đệ có chút sợ huynh ấy, huynh ấy bắt nạt đệ vì đệ nhỏ, đợi ta lớn lên rồi, nhất định sẽ diệt huynh ấy.
Trần Tiểu Cửu vừa tới trước phòng Tuyết Tử, liền nghe thấy giọng nói giận dữ của Tiểu Y Đằng.
- Không được nói bậy.
Tuyết Tử khẽ kêu lên:
- Nếu không có tỷ phu dùng kế cứu đệ, bây giờ không chừng đệ còn đang trong tay của Bình Xuyên Kỷ Phu làm con tin! Làm người phải biết cảm ơn, tỷ tỷ rất giận, biết không? Còn nữa…sau này không được gọi tỷ phu, còn gọi nữa, tỷ tỷ đánh mông đệ.
- Nhưng huynh ấy là tỷ phu mà, đệ nói không sai.
Tiểu Y Đằng kiên quyết cãi lại.
- Không sai, nhưng đệ không được nói ra, có những thứ không nói ra được, nếu khiến một số người không vui, cũng sẽ khiến tỷ tỷ khó chịu, đệ phải nhớ trong lòng, sau này cái đó…nói chuyện với tỷ phu, gọi đại ca ca là được, cũng không cho phép gọi tỷ phu! Biết rồi chứ?
Tuyết Tử dạy dỗ một lát, giọng nói mềm dịu, lộ ra sự u oán bất đắc dĩ.
- Tỷ tỷ, tỷ nói xem đệ sẽ khiến ai không vui?
Tiểu Y Đằng giận dữ nói:
- Sớm muộn gì đệ cũng giết bọn họ, giải ác khí cho tỷ tỷ.
Bốp..
Tuyết Tử giận dữ:
- Đệ đệ còn ngang ngược nữa, đệ đệ còn ương ngạnh nữa…
- Ô ô…tỷ tỷ đừng đánh mông đệ, sau này đệ cũng không dám nữa.
Trong phòng lại truyền ra tiếng gáy của Tiểu Y Đằng.
Trần Tiểu Cửu đẩy cửa bước vào, liền thấy cánh tay Tuyết Tử giơ cao, đang muốn đánh mông Tiểu Y Đằng, Lan Lan, Không Không đứng một bên, trên mặt có vẻ ưu tư.
- Bắt nạt trẻ con làm gì?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười ngượng:
- Đánh đệ đệ như vậy, nàng cũng thật ra tay được.
- Tỷ phu, mau cứu đệ...
Tiểu Y Đằng giằng co trên giường, bay nhanh chạy ra phía sau bàn, ôm mông, dáng vẻ không chịu thua.
- Nó quá là ăn hiếp người rồi..
Tuyết Tử tức tới gần khóc ra, ánh mắt ngập nước, u oán nói:
- Đã bảo đệ đừng gọi tỷ phu, đệ còn gọi, tỷ tỷ không đánh đệ, thì đánh ai?
- Còn có cái gì? Đệ thích gọi hai chữ tỷ phu, rất thân thiết à.
Tiểu Cửu nhìn Tiểu Y Đằng trốn sau bàn, cười nói:
- Mau! Gọi lại hai tiếng nghe xem.
Tuyết Tử xấu hổ tới dậm chân:
- Tiểu Cửu, huynh như vậy khiến ta khó chịu, thân phận của ta và huynh, đâu có…đâu có khả năng vậy?
- Huynh cho đệ gọi, đệ lại không gọi!
Tiểu Y Đằng dáng vẻ không chịu nể mặt.
- Không gọi? Ha ha! Vậy không cần gọi, Bình Xuyên Kỷ Phu còn đang đợi ngoài cửa, ta bảo ông ta vào uống cốc trà.
Tiểu Cửu nhấc chân đi ra ngoài.
- Tỷ phu! Đệ rất nghe lời, đệ đang đùa với huynh, tỷ phu…
- Trẻ con mà, đều rất bướng bỉnh, không cần để ở trong lòng.
Tiểu Cửu cách chiếc váy ngắn, xoa cái mông đầy đặn của Tuyết Tử, tùy ý thưởng thức.
- Tiểu Cửu, đừng như vậy.
Tuyết Tử bị Tiểu Cửu động vào lớp thịt mềm mại trên mông, chỉ cảm thấy xương giòn rồi, nhéo vào cái eo mềm, nói:
- Huynh đừng khiêu khích ta, đêm nay huynh là thuộc về Mỵ Nhi tỷ tỷ, còn cả Tiểu Đường muội muội nữa, ta dám không biết nông cạn giữ huynh cho mình, thật là bị hận chết rồi.
- Kinh nghiệm của ta dư thừa mà.
Tiểu Cửu ôm chặt cơ thể mềm mại của Tuyết Tử, bỡn cợt nói:
- Bằng không, Mỵ Nhi, Tiểu Đường muội muội, còn cả tỷ và ta, bốn người chúng ta cùng chơi điên loạn một đêm?
- Huynh nghĩ thật hay mà.
Tuyết Tử u oán nhìn Tiểu Cửu, khuôn mặt đỏ ửng, tâm như lửa đốt, dịu dàng nói:
- Cho dù ta muốn, Tiểu Đường muội muội cũng sẽ không muốn! Muội ấy đang mang thai, không thể chịu được sức ép! Hơn nữa, đêm nay huynh tìm ta, không phải vì hoan ái.
- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ càng ngày càng thông minh rồi.
Trong lòng Tiểu Cửu mềm yếu, đặt Tuyết tử lên giường, để cơ thể tạm không tiếp xúc, tập trung giảm hỏa xuống, mới nói:
- Bình Xuyên Kỷ Phu sở dĩ muốn gặp ta vội như vậy, ta đoán chắc chắn là trong gia tộc Bình Xuyên xuất hiện manh mối tranh đấu, làm không tốt, phần lớn là đại ca Bình Xuyên Vũ Phu của hắn muốn đối phó với hắn, bằng không! Theo thủ đoạn của Bình Xuyên Kỷ Phu, sẽ không kích động tới mức độ nào.
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Tuyết Tử thu hồi lại tâm tư kiều diễm của mình, kéo tay Tiểu Cửu loạng choạng, lại nghi vấn nói:
- Vậy Bình Xuyên Kỷ Phu tìm huynh, tại sao huynh tránh không gặp?
- Ta đang cầm cố.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta kéo dài càng lâu, đối với cái này càng không để ý, càng khiến Bình Xuyên Kỷ Phu không thêm đề phòng với ta, lạnh lùng với hắn, có chút lợi với chúng ta.
- Ta biết là huynh thông minh nhất.
Tuyết Tử xoa gương mặt nhẹ nhàng của Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu định thế nào?
Tiểu Cửu cũng vuốt hai má mềm mại của Tuyết Tử, hỏi ngược lại:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]