Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu giải quyết xong vấn đề thân phận cho Mã Võ, Vương Phi Hổ và Chu Trị Sơn, đám người Mã Võ cảm động hoàng ân, đã không muốn dừng vó ngựa, trở về Ninh Đô luyện binh.

Tiểu Hoàng đế đã nói là làm tới cùng, lại mở tiệc trong cung chiêu đãi Trần TIểu Cửu, và điểm danh để Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn ở lại làm khách.

Ba người Mã Võ cảm động tới rơi nước mắt.

Không phải tất cả đại thần đều có tư cách ở lại trong cung ăn cơm, tính đi tính lại, cũng chỉ có hơn ba mươi người phù hợp với yêu cầu.

Tiệc rượu này là ở để ăn mừng, uống một cách sảng khoái.

Ba người Mã Võ vô cùng cao hứng, chủ động nâng cốc với các quần thần, để có thể nhanh chóng hòa mình với các triều thần.

Qua ba tuần rượu, ba người Mã Võ liền quỳ xuống tạ ơn Hoàng thượng, nói một tràng những lời nói hùng hồn ngựa không dừng vó, trở về Ninh Đô.

Đám người Trần Tiểu Cửu, tiểu Hoàng đế, Diệp Ngâm Phong, Nhị hoàng tử, Chung Bân, Lưu Lam, Trịnh Bình cùng ở trong nhà uống.

Những người này đều có thể coi là người một nhà nên ăn nói có tùy ý một chút.

Tiểu Hoàng đế hoàn toàn không giác ngộ được quân thượng, cởi long bào, mặc một chiếc áo ngắn vàng, hi hi ha ha uống rượu.

Vết rượu, quần áo dính mỡ, trong lòng hoàn toàn không để ý, dáng vẻ rất tự nhiên , phóng khoáng.

Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử đã sớm hiểu được bản tính của tiểu Hoàng đế, cũng không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng Chung Bân, Trịnh Bình, Lưu Lam ba người ngồi nghiêm chỉnh, nói năng thận trọng, các vị trọng thần này lại kinh ngạc trước vị tiểu Hoàng đế phóng đãng trước mặt này, bọn họ thật sự không biết nên phản ứng thế nào.

Tiểu Hoàng đế nhìn dáng vẻ cứng nhắc của Chung Bân, Lưu Lam, Trịnh Bình trong lòng cảm thấy không vui, nhân cơ hội mời rượu, vẩy rượu vào quần áo của họ, khiến khắp người họ từ ngực, lưng, tay áo chỗ nào cũng là vết rượu.

Chung Bân đại nhân không có cách nào, đành cởi quan phục, mặc chiếc áo ngắn uống rượu.

Trong lòng Tiểu đạo đồng lúc này mới cao hứng, liên tiếp mời rượu hòa mình với đám người Tiểu Cửu và Chung Bân.

Ba người Chung Bân, Trịnh Bình, Lưu Lam một lúc sau đã say rồi, cũng thoải mái, nâng cốc một cách vui vẻ, vui vẻ hòa đồng, thật rất vui vẻ.

Hơn hai mươi tuần rượu kính xuống, Chung Bân, Lưu Lam, Trịnh Bình đã bị rót tới ngồi xuống gầm bàn, bất tỉnh nhân sự.

Trần Tiểu Cửu uống tới mặt đỏ ửng, mượn men rượu, bưng chén rượu, nói với Diệp Ngâm Phong và tiểu Bạch công tử:

- Đại ca, tiểu Bạch công tử, hai người không có điều gì muốn nói với ta sao?

Hai người tiểu Bạch công tử và Diệp Ngâm Phong đều ngây ra, rất lâu sau, mới nhíu mày nói:

- Nói gì với đệ chứ?

- Hai người đã không nói, vậy thì để ta đây ê mặt hỏi một câu.

Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:

- Hai người rút cuộc là đã thực sự từ thù thành bạn, hay vẫn là nhẫn nhịn trong lòng, chỉ chờ thời cơ thích hợp, tìm điểm yếu của đối phương?

Câu này vừa hỏi ra, khiến Diệp Ngâm Phong và tiểu Bạch công tử cùng xấu hổ vô cùng, nghiêm mặt lại không biết nên trả lời thế nào.

Tiểu hoàng đế cẩm chiếc đũa, bẻ gãy khoa trương nói:

- Ai da, chiếc đũa này sao lại không rắn chắc như vậy chứ?

Rồi lại để đũa của Chung Bân, Trịnh Bình, Lưu Lam đặt cùng một chỗ, tách ra một chút, không bẻ gãy được, lại khoa trương nói:

- Ai da, chiếc đũa này sao lại rắn chắc như vậy chứ?

Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử đều nhìn thấy rõ, cùng kêu lên:

- Hoàng thượng thánh minh.

- Thánh minh cái rắm.

Tiểu Hoàng đế uống nhiều rượu rồi, hơi thở giang hồ, bắt đầu nói tục, hừ nói:

- Ta đâu có khiếu làm Hoàng đế chứ? Còn không phải là bị tên Tiểu Cửu khốn khiếp này ép đến đường cùng sao? Giết người không những đầu chĩa xuống đất, trở thành hoàng đế, quả thực còn khó chịu hơn so với việc giết ta.

Lại vỗ rất mạnh xuống bàn, nhìn Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, hừ nói:

- Nhất là khi nghe thấy hai người các ngươi vì một việc nhỏ mà tranh cãi ầm ĩ bên tai ta, ta nghe tới đau cả đầu, lúc này nói cái gì với ta mà Hoàng thượng thánh minh chứ, không phải là thối lắm sao?

Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử cùng xấu hổ, chỉ vào đối phương, cùng đồng thanh nói:

- Là hắn muốn gây sự.

Trần Tiểu Cửu nhún vai, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Tiểu Hoàng đế lắc đầu, chấm vào rượu, vẽ một bộ Thái Cực đồ trên bàn, chỉ vào hai cái mắt cá, một đen, một trắng, nói:

- Cái mắt cá thuần túy này, hoàn toàn khác với thuần dương xung quanh, một mắt cá thuần dương khác phân biệt rất rõ ràng với thuần dương quanh mình. Hai mắt cá tuy thuần khiết âm dương, bộc lộ tài năng, nhưng vẫn hoàn toàn bị hơi thở của sự đối lập vây quanh, dung hợp, bảo vệ xung quanh, trong âm có dương, trong dương có âm, bất kể thế nào, cũng không ai thoát khỏi được sự trói buộc của âm dương, đây chính là Thái Cực chân chính.

Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử nhìn cái Thái Cực đồ kia, nhìn vào ánh mắt tụ tinh khí, trong lòng rung mạnh.

Tiểu Hoàng đế lại nói:

- Thuần dương không bằng ánh mặt trời đen nhánh, dương quang đen nhánh không bằng thuần dương, kính sợ lẫn nhau, bài xích lẫn nhau, thế cho nên trắng đen phân biệt rõ ràng, quên mất đạo lý rằng cô âm không sinh, cô dương không lớn, có một số việc chỉ có thể giải thoát trong suy nghĩ, chịu đựng sự xấu hổ, lấy mũi chân đi dò xét mới biết được.

- Ví như, ta một lòng tu đạo, coi quan lại triều đình như một con mãnh thú và dòng nước lũ, không muốn nhất chính là làm Hoàng đế, nhưng sau khi bị buộc phải làm Hoàng đế, lại phát hiện làm Hoàng đế không đáng sợ như trong tưởng tượng, ta vẫn có thể thanh thản như vậy. Vui vẻ nâng cốc, vì vậy có thể thấy, chấp niệm không nhất định phải hóa thành oán niệm, hóa thành tưởng niệm đã là trong tình lý.

Vẻ mặt Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử cùng rung mạnh, trong đầu ong ong tác hưởng, dường như lĩnh ngộ được bản chất trong đó, đồng thời đứng dậy, chắp tay nói với tiểu Hoàng đế:

- Hoàng thượng thánh minh!

Một câu nói tuyệt đối phát ra từ phế phủ, không có nửa phần lòng dạ giả dối.

- Đạo huynh à, Đạo huynh. Với đạo hạnh của huynh, đừng nói Hoàng đế, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế, huynh cũng làm được.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nhìn với cặp mắt khác xưa với một Tiểu đạo đồng chơi trò nhân sinh, trong lòng nghĩ chỉ bằng này tư tưởng, cũng kém không xa Thôi lão tổ, sẽ không phải tu đạo, ngộ đạo, từ từ thành tiên, cũng thăng thiên giống như Thôi lão tổ.

- Ngọc Hoàng đại đế vui vẻ lắm sao? Hàng ngày phải xem chừng con cọp mẹ Vương Mẫu nương nương kia, lại không thể ôm ấp những tiên nữ xinh đẹp, hẳn là gấp gáp bao nhiêu?

Tiểu Đạo đồng uống rượu ăn thịt, chỉ vào Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, có thâm ý nói:

- Nếu các ngươi nói ta thánh minh, ta tạm thời tự cho mình là thánh minh, hiện giờ thánh nhân cho các người uống chén rượu giao bôi, các ngươi muốn không? Muốn hay không?

Hả?

Rượu giao bôi?

Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử nhất thời vẻ mặt khổ sở, Diệp Ngâm Phong đỏ mặt, khó xử nói:

- Hoàng thượng, đây không phải động phòng hoa chúc, e là không hợp lý lắm.

- Không hợp lý?

Tiểu Hoàng đế cười nhạt:

- Tên lưu manh Tiểu Cửu này có thể làm một Hưng quốc công nhân thần, ta một Tiểu đạo đồng u mê lại làm Hoàng đế, hai người các ngươi sao lại không thể uống chén rượu giao bôi? Phải biết, âm dương điều hòa, mới có thể hưng nước, hưng bang.

- Có lý, có lý.

Trần Tiểu Cửu cười to:

- Không bằng bốn người chúng ta cùng uống chén rượu giao bôi, thế nào?

- Được, ý này hay.

Tiểu Hoàng đế vừa nghe liền tỉnh táo, đứng dậy, bốn người phủ lấy cánh tay, ngửa đầu uống hết rượu trong chén, nhìn nhau, bật cười ha hả.

Trận uống rươu này cực kỳ cao hứng, ngay cả Trần Tiểu Cửu uống ngàn chén không say cũng bị tiểu Hoàng đế công lực phi phàm này uống tới choáng váng đầu óc, ngã xuống bàn, say không biết đường về.

Tiểu Hoàng đế trong lúc ngủ mê dường như có chút đói bụng, lại mơ thấy đùi heo, cởi giầy của tiểu Cửu ra, ôm vào ngực, gặm.

Diệp Ngâm Phong, Tiểu Bạch công tử ở cùng một chỗ, thân mật nằm với nhau.

Chung Bân, Trịnh Bình, Lưu Lam tỉnh lại, thấy dáng vẻ phóng đãng của Tiểu Hoàng đế, Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong và Nhị Hoàng tử, cả kinh vô cùng.

- Làm sao bây giờ?

Trịnh Bình kích động:

- Có nên đánh thức Hoàng thượng và Hưng quốc công dậy?

- Hồ đồ.

Lưu Lam nhíu mi, thấp giọng nói:

- Đánh thức họ dậy, chẳng phải là để họ biết chúng ta thấy được sự bối rối của họ sao? Sau này không phải là sẽ cho chúng ta biết tay à?

- Ồ, đúng, quá đúng, ta đúng là hồ đồ rồi.

Trịnh Bình hít một hơi, ngượng ngùng nói:

- Vậy chúng ta bỏ đi? Nhắm mắt làm ngơ.

- Ông không phải hồ đồ, mà rõ ràng là ngốc nghếch à.

Chung Bân hừ nói:

- Chúng ta bỏ đi, chứng tỏ chúng ta đã thấy được trò hề của bọn họ sao? Thấy cảnh này mà không giúp, chẳng phải tội lớn thêm một bậc sao?

- Ai dà.

Trịnh Bình trắng bệch mặt mày, nắm chặt tay, thấp giọng thở dài:

- Vậy…vậy làm thế nào cho phải?

Chung Bân lắc đầu nói:

- Còn có thể làm sao? Tiếp tục giả vờ ngủ.

- Kế hay, kế hay.

Ba người lại nằm trên mặt đất giống như tư thế vừa rồi, mê man quyết định chủ ý ngủ, trước khi Hoàng thượng, Hưng quốc công, Ngự sử đại nhân, Nhị hoàng tử tỉnh lại, bọn họ đánh chết cũng không thể tỉnh.

Chạng vạng, bốn người mới từ từ tỉnh lại trong cơn say, cảnh tượng xấu hổ kia, ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không nói ra.

Ba người Chung Bân “hàm thanh như lôi”, sau khi tỉnh lại, lỗ mãng chạy ra ngoài, trong lòng lại nghĩ cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Thật là lạnh, lạnh hết cả người rồi.

Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử muốn xuất cung, Trần Tiểu Cửu nói:

- Đừng vội, chúng ta tới thăm lão Hoàng đế đã, ta thật sự thấy nhớ ông ý rồi.

Tiểu Bạch công tử nhất thời được tiểu Hoàng đế dùng luận âm dương giải trừ khúc mắc, cũng không kháng cự.

Vẻ mặt Tiểu đạo đồng bi thương:

- Nhớ ngày đó, ta cho rằng ta đạo hạnh tinh thâm, đã cắt đứt duyên trần, nhưng khi thấy phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, mới biết cách nghĩ của mình vớ vẩn tới mức nào, Phụ hoàng chính là Phụ hoàng, mãi mãi vẫn là Phụ hoàng! Đáng tiếc, ta bây giờ muốn nói câu gì với Phụ hoàng, cũng thành vô căn cứ.

Tiểu Bạch công tử vẻ mặt cũng bi thương, thù hận trong lòng, đã nhạt đi rất nhiều.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Mọi người không nên bi thương, Độc Hoàng nói không chừng còn có cách, ta cử người mời nàng tới đây, xem bệnh cho lão Hoàng đế.

Đức Hiền cung.

Lão Hoàng đế an tĩnh nằm trên giường rồng, mày vẫn khóa chặt, mặc dù ngủ trong mê, vẫn phiền muộn vô cùng, hết lòng lo lắng vì giang sơn Đại Yến.

Trần Tiểu Cửu đứng một bên, nhìn Độc Hoàng bắt mạch cho lão Hoàng đế, tâm tình rất trầm thấp.

Làm Hoàng đế rất vui vẻ sao?

Cả đời này lão Hoàng đế trải qua mưa gió, Tướng thần hai cách, cốt nhục phân ly, lại xứng với cái danh người cô đơn, cái long ỷ kia chính là cái nhà giam của ông, gắt gao vây lấy ông, một bước cũng không giãy dụa được.

So với lão Hoàng đế, cảnh giới của Tiểu đạo đồng còn cao minh hơn rất nhiều, nhàn vân dã hạc, tự do trên giang hồ, còn vui vẻ gấp nhiều lần so với ngồi trên cái ghế rồng kia.

Trong lúc đang suy nghĩ mông lung, Độc Hoàng cũng đã chẩn đoán bệnh xong.

- Độc Hoàng tỷ tỷ, lão Hoàng đế rút cuộc làm sao?

Trần Tiểu Cửu kéo tay Độc Hoàng, trong lòng lại lo lắng cho lão Hoàng đế.

Tiểu Hoàng thượng, tiểu Bạch công tử, Diệp Ngâm Phong cũng lo lắng nhìn sang.

Độc Hoàng nói:

- Ngày giờ còn không nhiều, chỉ còn khoảng hơn tháng nữa, Thôi lão tổ có sống lại, cũng không thể khiến lão Hoàng đế khỏi bệnh.

Tiểu Hoàng đế tâm trạng nặng trĩu, ngồi ở đầu giường, vuốt hai má gầy yếu của lão Hoàng đế, bi thương nói:

- Chẳng lẽ không có khả năng tỉnh lại sao? Có thể để ta nói chuyện một lúc với Phụ hoàng cũng tốt rồi.

Độc Hoàng trầm ngâm rất lâu, nói:

- Khả năng này, cũng không phải không có..

Tiểu Hoàng đế đứng dậy, hỏi:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, còn có cách nào? Mau nói đi.

Độc Hoàng đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

- Hoàng thượng, ngài gọi ta là Độc Hoàng được rồi, hai chữ tỷ tỷ, ngoài Tiểu Cửu ra, ai cũng không thể gọi…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.