Chương trước
Chương sau
Tướng sĩ dưới trướng của Định Nam Vương bị Tiểu Cửu mê hoặc, tuy không có bất cứ biểu hiện theo địch gì tỏ ra bên ngoài, nhưng hai trọng thần đức cao vọng trọng Mã Võ và Phòng Linh giống như là hai cây đại thụ che trời, các nhánh cây loạng choạng, các tướng dưới trướng phất tay, khiến Định Nam Vương không thở nổi.

Mưu sĩ dưới trướng của Định Nam Vương Hàn Bình luôn trung thành và tận tâm với Định Nam Vương, lại có mưu trí, được đề bạt là Thừa tướng, phó soái Tào Kim Đức được đề bạt là Đại nguyên soái.

Định Nam Vương ngày đêm lo lắng quần thần phản kháng, trong mấy ngày, liền bạc trắng một bên tóc.

Hàn Bình nói:

- Nếu Vương gia lo lắng quần thần không có lòng thần phục, thần có một kế, có thể chặt đứt đường lui của quần thần, tránh để Vương gia buồn phiền sau này.

- Kế gì?

Trong lòng Định Nam Vương vui mừng, vội vàng truy hỏi.

Hàn Bình nói:

- Vương gia đưa ra một bản kiến nghị, phát động các vị đại thần, thê nữ của các tướng quân, tập trung ở các Vương phủ học tập lễ nghi dệt len, đúc đồ sứ, phàm là những người dưới mười tám, chưa vào triều đình, quân đội nhậm chức, con cháu của các vị tướng quân, đại thần, tập trung lại ở Thái Học viện học tập văn trí võ công, nếu như vậy, nhược điểm của các vị đại thần, tướng quân đều nằm trong tay ngài, ngài còn có gì phải lo lắng nữa chứ?

- Diệu kế! Diệu kế.

Định Nam Vương mừng rỡ, tán thưởng nói:

- Mưu kế của Hàn Bình, không dưới Phòng Linh đâu.

Trong lòng Hàn Bình đắc ý:

- Thần nguyện cúc cung tận tụy với Vương gia, đến chết không thôi.

Tào Kim Đức nghi ngờ nói:

- Vương gia, nếu có đại thần, Tướng quân không muốn để vợ con họ vào Nham Đô, nên làm thế nào?

- Hừ! Vậy chứng tỏ họ có hai lòng.

Không đợi Định Nam Vương trả lời, Hàn Bình nghiêm mặt, từng chữ nói:

- Đối với tướng quân đại thần như vậy, chỉ có giết, mới có thể giảm trừ hậu họa.

Tào Kim Đức hít một hơi sâu, lại nói:

- Nhưng có những tướng quân, đại thần chưa phải có lòng phản, chỉ là không dám gật bừa với kiến nghị này mà thôi.

- Trong lúc nguy cấp như vậy, cần dùng trọng luật.

Định Nam Vương nắm chặt tay, từng chữ nói:

- Cơ hội ở trước mắt, không thể coi nhẹ, thà giết lầm một ngàn, cũng không thể bỏ qua một người! Hàn Bình, khanh mau chóng soạn chiếu, ký phát viết tay, bổn Vương phải xem xem những vị tướng quân kia có hai lòng không?

Thủ dụ ép vợ con theo lệnh tướng thần vừa ra, liền dẫn tới một trận sóng to gió lớn.

- Con mẹ nó, đây nhất định là chủ ý khốn khiếp của tên Hàn Bình, ta thật muốn cắt đứt cổ của hắn.

- Tê liệt, mồm mép của tên khốn Hàn Bình cũng thối như mông, mắt, sao trong miệng lại ngậm cứt, Vương gia cũng cảm thấy thơm?

- Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ai khiến người ta được sủng ái chứ?

- Ai, Định Nam Vương đây rõ ràng là không tín nhiệm chúng ta à, lại bắt vợ con chúng ta làm con tin, thật là khiến người ta thất vọng.

- Con mẹ hắn! Ta chính là không muốn, xem Hàn Bình ngươi có thể gây khó dễ gì cho ta?

Tất cả văn thần võ tướng gần như đều nổ tung.

Nhưng cuối cùng cũng như lấy trứng chọi đá, tuy các vị tướng thần có chút thất vọng, vẫn phải vâng theo nguyện ý của Định Nam Vương, hèn mọn phục tùng.

Mà lại có mười mấy người muốn làm lão nương của Hàn Bình, các tướng thần cứng rắn,ngang bướng lại thật sự bị tội mưu phản, chém đầu.

Cả thành Bình Châu thành một mảnh gió tanh mưa máu.

Trong đó cả nhà Vương Phi Hổ vì nghĩ tới an nguy này, không khỏi rời khỏi Bình Châu trở về Nham Đô, bị Hàn Bình vô tình giết chết để răn đe.

Vương Phi Hổ là một viên hổ tướng, có sự dũng cảm của vạn phu không lo, địa vị rất cao.

Vợ con y bị giết, khiến các tướng không có dũng khí phản kháng, đành ngoan ngoãn thần phục dưới quỷ kế của Hàn Bình.

Bình Châu náo động năm ngày, cuối cùng yên ổn lại trong máu tanh.

Định Nam Vương tuy nguyên khí bị tổn thương nặng, nhưng cuối cùng đã duy trì được cục diện trong sự kiểm soát của mình, trong lòng lại bình tĩnh.

Trong thành Bình Châu đương nhiên có mật thám của Ninh Đô, kế bắt vợ con theo lệnh của tướng thần nhanh chóng truyền tới thành Ninh Đô.

- Mua dây buộc mình.

Phòng Linh thở dài một tiếng:

- Không ngờ Định Nam Vương lại trở nên thiển cận như vậy! Hàn Bình thật là tội nhân lớn.

- Ha ha, Hàn Bình sao lại là tội nhân, rõ ràng là công thần lớn.

Trần Tiểu Cửu cười toe toét:

- Ta thật nghi ngờ Hàn Bình có phải là gian thần do ta phái tới không, hại ta thật muốn thưởng cho hắn.

Mã Võ nói:

- Định Nam Vương làm như vậy, thật là làm lạnh trái tim của các tướng thần, các tướng cho dù không có ý mưu phản, trải qua việc này, e cũng sinh hai lòng? Trận sóng gió này tuy xem ra bị áp chế, nhưng một khi bị dẫn phát ra, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng, ngọn lửa trả thù, sẽ hoàn toàn nuốt sạch Định Nam Vương.

- Gần tiểu nhân, xa hiền thần! Như vậy mới có thể hưng bang, tiểu nhân, hiền thần ngoài diệt vong, còn có con đường thứ hai để đi sao?

Trần Tiểu Cửu chắp tay, cười nói:

- Chúng ta nâng chén vọng nguyệt, yên lặng xem Ngô Nguyên tự giết lẫn nhau đi.

Tin cái chết của cả nhà Vương Phi Hổ truyền tới Ninh Đô đầu tiên.

Sau khi Phòng Linh, Mã Võ đem cái tin rợn người này nói cho Vương Phi Hổ biết, Vương Phi Hổ ngây ra, điên rồi…

Ba ngày sau, sau khi Vương Phi Hổ uống say một trận, cuối cùng cũng đầu hàng.

Đến lúc này, các đại tướng Phòng Linh, Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn đã hoàn toàn quy hàng Đại Yến.

Dưới trận sóng gió này, tình thế biến hóa, Định Nam Vương từ thế công, chuyển sang thế thủ! Ninh Đô lại thành từ bị động chuyển thành chủ động.

Vương Phi Hổ căm tức vì vợ con bị giết, liền ba ngày mang theo súng kíp thủ, cung tiễn thủ, trường thương thủ tiến thẳng tới thành Bình Châu khiêu chiến.

Định Nam Vương nổi trận lôi đình, muốn phái người xuất thành công sát.

- Nhất định không được.

Hàn Bình góp lời nói:

- Vương Phi Hổ vẫn là trọng tướng thủ hạ dưới trướng Vương gia ngày trước, phần lớn tướng lĩnh Bình Châu đều có chút sâu xa với hắn, nếu xuất thành nghênh chiến, e là trở ngại ân tình, không nỡ buông tay, hơn nữa Vương Phi Hổ lửa giận công tâm, lại không dễ chọc vào.

Định Nam Vương thấy mầm biết cây, cũng hiểu hàm ý của Hàn Bình, thực ra, lão là sợ phái ai ra, người đó sẽ đầu hàng Vương Phi Hổ.

Ai da.

Thật không nên lấy vợ con của Vương Phi Hổ để khai đao.

Biết vậy đã không làm! Hối cũng không kịp.

- Còn nữa, Vương gia vẫn nên đợi tin tức từ kinh thành.

Hàn Bình từ từ nói:

- Nếu kinh thành bại rồi, chúng ta dưới tiền đề bị thương nặng, tùy ý khai chiến với Ninh Đô, cũng không phải là việc mua bán có lời.

Vương Phi Hổ đứng dưới thành chửi mắng ba ngày, Định Nam Vương làm rùa rụt đầu ba ngày.

Ngày thứ tư, Vương Phi Hổ không xuất hiện nữa.

Tuy Vương Phi Hổ chưa đánh trận nào, nhưng, hắn xác thực là người thắng tuyệt đối, trải qua ba ngày khiêu chiến, trong lòng đã tan đi nửa phần tức giận, bắt đầu vạch ra kế hoạch thực sự trong tương lai.

Định Nam Vương vốn là lũ chiến lũ bại, thêm vào đó tẩy trừ nội bộ, sau đó lại là sự chửi mắng ba ngày liền của Vương Phi Hổ, thật khiến sĩ khí của đại quân Bình Châu giảm xuống mức thấp nhất. Tóc của lão vốn do sầu mà bạc nửa bên, trải qua ba ngày mắng chửi của Vương Phi Hổ, cả đầu đều bạc trắng, trở thành một ông già tóc trắng thực sự.

Tiểu Cửu cũng tiến vào giai đoạn chỉnh quân.

Trong tay Hoa Như Ngọc có nhiều chỗ trống cáo thân.

Mã Võ, Vương Phi Hổ lần lượt là phó soái, Chu Trị Sơn được phong là doanh tướng, Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ huynh đệ cũng muốn tham quân, làm thân vệ của Mã Võ.

Bốn ngày sau, Hoa Như Ngọc đang luyện binh.

- Kinh thành khẩn cấp! Kinh thành khẩn cấp!

Thám tử thăm dò quỳ dưới đất, giọng khô khan nói:

- Hoa tướng quân, sứ giả Kinh thành Khang Thiết tới gặp.

- Ồ! Khang Thiết?

Còn chưa đợi Hoa Như Ngọc nói, Trần Tiểu Cửu liền tới gần, cắn môi:

- Xem ra, Kinh thành đã thay đổi sang diện mạo mới rồi..

Khang Thiết bưng chén nước, uống như trâu.

Thấy đám người Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Phòng Linh bước vào, đặt chén rượu xuống, xông lên múa may với đám người Tiểu Cửu, từng chữ nói:

- Đại sự đã định! Đại thế đã định! Từ nay về sau, vô tư rồi.

- Ha ha…không cần kích động, có việc gì, từ từ nói không muộn.

Trần Tiểu Cửu vội sai người mang cho Khang Thiết nước mát lên, để gã uống sảng khoái một trận, sự bất an trong lòng cuối cùng cũng được ổn định lại.

Đám người Hoa Như Ngọc cũng có tâm tư bình thường.

Khang Thiết uống đủ rồi, mới khen ngợi nói:

- Trần đại nhân thật là thần cơ diệu toán! Sao lại biết được thái tử sẽ hiện thân đúng lúc nguy cấp chứ? Khâm phục! thật là khâm phục.

- Thái tử hiện thân?

Đám người Hoa Như Ngọc ngơ ngác nhìn nhau, hưng phấn một trận, truy vấn:

- Thái tử không phải biến mất đã lâu rồi? Sao lại đột nhiên xuất hiện? Có phải là giả mạo không?

Tiểu Cửu vẻ mặt xám xịt, thở phì phì nói:

- Giả mạo cái gì mà giả mạo? Chỉ có thể là hắn giả mạo người khác, chứ chưa từng nghe nói người khác giả mạo hắn.

- Chàng có ý gì?

Hoa Như Ngọc càng thêm hồ đồ.

- Mọi người còn chưa hiểu?

Trần Tiểu Cửu cười giảo hoạt:

- Thật ra, Thái tử điện hạ hiện thân, mọi người đều gặp rồi.

- Hả?

Hoa Như Ngọc nghi hoặc nói:

- Thái tử là ai? Mau! Chàng làm mất khẩu vị của ta.

Nguyệt Thần cười tự nhiên, nói:

- Vẫn thật thân! Chẳng lẽ hắn còn có thân phận?

- Hắn có vô số phân thân.

Tiểu Cửu cười nói:

- Ví dụ, sự phân thân của hắn có thể là một Hồng Hạnh xinh đẹp, cũng có thể là Trần Hàn tam đáng ghét, còn có thể là…

Hoa Như Ngọc bỗng đứng lên, cắn môi, từng chữ nói:

- Tiểu đạo đồng lẽ nào chính là Thái tử điện hạ?

- Đúng vậy.

Trần Tiểu Cửu cười đắc ý:

- Trong số các vị ngồi đây đều từng ăn cơm, uống rượu với Thái tử, có cảm giác tam sinh hữu hạnh à! Ha ha…

Mọi người đều kinh ngạc.

- Tiểu Cửu, chàng thật đáng chết! Lừa chúng ta thật khổ à.

Hoa Như Ngọc buồn bực trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng:

- Uổng công ta mấy ngày lo lắng cho triều đình, hóa ra trong lòng chàng đã âm thầm sắp xếp xong tất cả rồi, lại không nói một lời, thật tức chết đi được.

- Ta không phải sợ để lộ tin tức, rút dây động rừng.

Tiểu Cửu ngượng ngùng cười.

Nguyệt Thần môi đỏ nhếch lên, dịu dàng nói:

- Trời ạ! Thái tử Đại Yến lúc đầu suýt nữa bị chết dưới kiếm của ta rồi! Ai dà…, thật không ngờ bộ dạng lấm la lấm lét kia của Tiểu đạo đồng lại có một thân thế hiển hách như vậy, còn có võ công cao cường như thế! Việc tốt trong thiên hạ đều bị hắn chiếm hết rôi sao?

- Thái tử không phải điên rồi chứ?

Đan Nhi xoa bụng, bĩu môi:

- Làm một Thái Tử không làm, lại muốn lưu lạc giang hồ làm đạo sĩ, đầu óc của hắn chính là ngốc nghếch mà.

Các cô nàng mồm năm miệng mười, khiến Tiểu Cửu nhức đầu.

Khang Thiết đành tiếp tục uống nước.

Lại qua thời gian một nén nhang, tình hình vừa rồi mới yên ổn lại.

Tiểu Cửu nói với Khang Thiết:

- Bây giờ rút cuộc thanh tịnh rồi..

Khang Thiết nói:

- Thái Tử Yến Ly là con đẻ của Hoàng hậu, lại là con trưởng, kế vị Hoàng Vị là hoàn toàn chính đáng! Chỉ là Thái tử chu du bốn phương, biến mất trần thế từ lâu, các đại thần đều cho rằng thái tử đã đi tu, điều này mới đau đầu.

- Còn bây giờ, triều đình chia năm xẻ bảy, gặp phải nguy cơ sụp đổ, thái tử trở về Kinh thành, hoàn toàn chiếm cứ điểm cao nhất của đạo đức và hoàng quyền.

Nói tới đây, Khang Thiết cười:

- Tiểu Diệp đại nhân và Nhị hoàng tử vốn dĩ ồn áo không thể khai giao, từng người tự chiến! Còn sự trở về của Thái tử, lập tức khiến hai người biến thù thành bạn, đồng tâm hiệp lực, đoàn kết văn thần võ tướng, đánh tan Tiêu tặc phạm thượng, nhốt vào nhà giam! Kinh thành hiện giờ, triêu đình ổn định, dân sinh an lạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.