Chương trước
Chương sau
Mã Võ và Điền Hoành đều kinh ngạc, nhìn ngang nhìn dọc, đều tưởng là quỷ nhập thân, trong lòng không khỏi có cảm giác sởn tóc gáy.

- Hàn Tam huynh đệ, ngươi là Hàn Tam huynh đệ sao?

Điền Hoành kinh ngạc rợn tóc gáy, thưa dạ nói:

- Huynh…hunh là người hay là ma?

Con mắt của Trần Hàn Tam linh hoạt đảo mấy vòng, muốn nói, lại khổ sở im miệng, không thể nói gì.

Chỉ là sự nhát gan trong ánh mắt kia lại là ánh mắt giảo hoạt, giống hệt với Trần Hàn Tam.

Điền Hoành là người đi theo Trần Hải lâu nhất, làm sao có thể không thân thuộc với từng nhất cử nhất động của Trần Hàn tam? Thông qua ánh mắt nhỏ hẹp kia, Điền Hoành gần như nhận định, người phía trước mặt này, hoặc là bản thân Trần Hàn Tam, hoặc chính là hồn ma của Trần Hàn Tam.

- Dẫn đi.

Trần Tiểu Cửu phất tay, sai người đưa “Trần Hàn Tam” đi, lại cười nói với Điền Hoành:

- Rất kinh ngạc phải không? Ta không ngại nói với ngươi, hỗn chiến ngày đó, Trần Hàn Tam chưa chết, chỉ là bị Mã Võ tướng quân bắt sống, tuyên bố với bên ngoài là đã chết, Trần Hàn Tam này chính là danh trạng của Mã tướng quân, Mã tướng quân, có phải vậy không?

Mã Võ là ai chứ? Ngoài sự cái dây cung gọi là ngu trung kia, những dây cung khác nhúc nhích, đều có thể bắn ra những bản nhạc tinh mỹ.

Ý trong lời nói của Tiểu Cửu, Mã Võ lập tức ngầm hiểu.

- Không sai, Định Nam Vương luôn nghi ngờ ta, ta sớm đã cải tà quy chính rồi.

Con ngươi của Mã Võ sáng ngời, hừ lạnh nói:

- Nhưng ta khổ nỗi vô công, lúc này mới dùng tới danh trạng của Trần Hàn Tam, Trần Hàn Tam ta giết là giả, Trần Hàn Tam mà ngươi vừa nhìn thấy chính là thật, người thật không thể giả được.

Hả? Hóa ra là như vậy.

Điền Hoành tuy cảm thấy chuyện này nghe có vẻ ly kỳ, nhưng mới nhìn thấy người thật, không thể không tin.

Tiểu Cửu lại nói:

- Họ Điền kia, ta bây giờ thả ngươi đi gặp Trần Hải, ngươi nói với Trần Hải lão tặc, muốn bảo vệ tính mạng của con trai hắn, sau nửa canh giờ, gặp lại ở vùng nước trong xanh cách đây năm dặm, dám chậm trễ một phút, hắn có thể nhìn thấy, chỉ là cái đầu đầy máu của Trần Hàn Tam mà thôi.

La Đồng dùng một đao chặt đứt dây thừng ngăn cách Điền Hoành, kéo cổ của hắn, đưa lên lưng ngựa.

- Vâng! Tôi...tôi đi ngay.

Điền Hoành ra roi thúc ngựa, nhanh chóng chạy tới Tây Sơn.

- Tiểu Trần đại nhân, thế này là thế nào?

Mã Võ không hiểu chuyện gì đang diễn ra:

- Trần Hàn Tam rõ ràng bị ta giết rồi, sao lại sống lại vậy?

- Mã tướng quân hồ đồ à, đây chẳng qua là kế lừa gạt, sao có thể là thật chứ?

Tiểu Cửu cười khó hiểu:

- Đó là giả, chỉ nhìn trông thật hơn cả thật thôi.

Mã Võ bừng tỉnh, cảm khái một tiếng:

- Trung Nguyên nhiều dị sĩ tài ba, Định Nam Vương hoành hành một thời, lại không thể hoành hành một đời.

- Mã tướng quân có thể lĩnh ngộ được ý này, đủ thấy ông là một nhân vật đại trí tuệ! Khâm phục! Khâm phục!

Trần Tiểu Cửu khen trước một câu, mới lại nói:

- Trần Hải bao vây Tây Sơn đã lâu, hai vị công tử của ông Đại Hổ và Tiểu Hổ, phần lớn đã bị Trần Hải bắt sống, chúng ta với hai ngàn kỵ binh, muốn cướp người trong hai vạn đại quân mà Trần Hải suất lĩnh, không khác gì là nói mơ, hơn nữa cho dù có thể đánh bại Trần Hải, nói không chừng còn ép Trần Hải bí quá hóa liều, giết hai đứa con của ông, thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành đâu.

Mã Võ nghe vậy, trong lòng vỡ vụn, thở dài một hơi thật nặng, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống.

- Nhưng, Mã tướng quân cũng đừng buồn, có Trần Hàn Tam còn thật hơn cả thật ở đây, còn có hy vọng cứu được con trai ông về.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Trần Hải nghe lời nói của Điền Hoành, thương con, tất nhiên sốt ruột muốn nhanh chóng tiến lên gặp ta, đến lúc đó chúng ta dùng Trần Hàn Tam trao đổi lấy con trai của ông, ha ha, đây là một chủ ý tuyệt vời biết bao nhiêu.

- Kế quả là hay.

Mã Võ khó xử nói:

- Vậy vị nghĩa sĩ giả mạo Trần Hàn Tam kia, không phải là mất oan tính mạng sao?

- Ha ha…, Cái này không cần Mã tướng quân phải lao tâm.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Ông chỉ cần bình ổn tinh thân xem trò chơi là được.

- Cả đội! Hiệu lệnh rút quân năm dặm, bày trận ở vịnh nước trong.

Hoa Như Ngọc truyền mệnh lệnh, hai ngàn kỵ binh nhanh chóng biến mất bên trong con đường nhỏ.

- Ha ha...bắt được Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ? Ha ha..., mang tới cho bổn tướng quân. 

Trần Hải híp mắt, nghe thấy thuộc hạ bắt được hai con trai của Mã Võ, không khỏi vui mừng cười thành tiếng, trong lòng phẫn hận nghĩ: Mã Võ, ngươi giết con trai của ta, ta sẽ trừ sạch tận gốc cả nhà ngươi, hai con trai của ngươi, không ai có thể sống.

Hổ phụ vô khuyển tử.

Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ tuy tuổi còn nhỏ, một đứa mười tám tuổi, một đứa mười sáu tuổi, nhưng cũng có dũng khí vạn phu không lo.

Ngoại trừ sự ngu trung theo cha, cơ trí, vũ dũng đều là trò giỏi hơn thầy.

Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ và Trương Chi Đào dẫn theo hơn hai trăm thân binh, vô cùng khó đối phó, sau khi Trần Hải bỏ ra hơn một ngàn người, hai đứa con của Mã Võ cuối cùng cũng bị bắt.

Bốp.

Nhìn thấy hai người Mã Đại Hổ và Mã Tiểu Hổ thân thể cường tráng, thái độ hung dữ đứng ngay trước mặt, trong đầu Trần Hải nghĩ tới đứa con trai đã chết của mình, hai roi độc vụt xuống, đánh vào da thịt trên mặt của hai người, mơ hồ một mảng máu thịt trên mặt.

Có thiên tướng can gián nói:

- Tướng quân, có muốn giết chết chúng ngay tại chỗ không ạ?

- Hồ đồ.

Trần Hải hừ lạnh một tiếng:

- Bây giờ giết chẳng phải là không có đối chứng? Tha cho bọn chúng? Phải mang chúng về, để Vương gia định tội của chúng, sau đó liên lụy tới cửu tộc, chém đầu của chúng, treo lên cột cờ thị chúng, còn phải đem Mã Võ và vợ con Mã Võ trở thành phản tặc mới cam tâm.

Thấy độc kế nghiến răng nghiến lợi của Trần Hải, tên thiên tướng kia không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.

- Tướng quân! Tướng quân.

Điền Hoành đổ mồ hôi đầu, từ chân núi chạy lên sườn núi, bùm một tiếng quỳ lên mặt đất, kích động nói:

- Tướng quân, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Xảy ra chuyện lớn gì?

Trần Hải nhìn Điền Hoành cả người dính máu, mất nón, cười lạnh nói:

- Ngươi chắc không phải gặp quân địch, sau trận chiến, bị bại trận đấy chứ?

- Tướng quân, ngài thật là thần cơ diệu toán.

Điền Hoành ngượng ngùng nói:

- Mạt tướng bị Hoa Như Ngọc đích thân mang quân tập kích.

- Đồ vô dụng nhà ngươi.

Trần Hải quất một roi vào người Điền Hoành, tuy trong lòng căm tức, nhưng cũng biết Hoa Như Ngọc không phải là dễ đối phó như vậy, dựa vào bản lĩnh của Điền Hoành, làm sao có thể chống lại chứ?

Y nhẫn nhịn, lạnh lùng nói:

- Lại là Hoa Như Ngọc đích thân xuất mã? Nói, chiến tích rút cuộc thế nào?

Điền Hoành thưa dạ nói:

- Mạt tướng bị Mã Võ bắt sống, Mã Võ…Mã Võ thực sự đã theo địch rồi.

- Cái gì? Ngươi tận mắt nhìn thấy Mã Võ đầu hàng địch rồi? Người bắt sống ngươi lại chính là Mã Võ?

Trần Hải kinh ngạc lập tức nhảy xuống, gần như không dám tin vào tai mình, không kìm nổi lại hỏi lại lần nữa, sau khi có được câu trả lời xác định, không khỏi khiếp sợ không thôi.

Y tuy vu khống cho Mã Võ tội hàng địch, nhưng chưa từng nghĩ Mã Võ sẽ thực sự hàng địch, theo Trần Hải, mọi người đều có thể hàng địch, nhưng duy chỉ có Mã Võ là không thể.

Lúc này, nghe được tin này, trong lòng không khỏi kinh hãi, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, thực sự có chút chuyển không được.

- Mã Võ bắt ngươi, sao có thể thả ngươi?

Trần Hải vẻ mặt do dự nhìn Điền Hoành, từng chữ một nói:

- Mã Võ không thể không biết ngươi là tâm phúc của ta, đâu có lý do thả hổ về rừng chứ?

Điền Hoành nói:

- Bởi vì, Mã Võ để mạt tướng nhìn thấy một người, hơn nữa để mạt tướng mang một câu nói về nói với tướng quân.

- Ngươi nhìn thấy ai?

Trần Hải híp mắt, nhìn thẳng vào Điền Hoành.

Điền oành kích động vô cùng, run rẩy nói:

- Tôi thấy con trai của tướng quân, Hàn Tam huynh đệ.

- Ngươi nói láo.

Trần Hải rút roi ra, giận không thể phát tiết, ngơ ngác nói:

- Con trai ta đã chết, ngươi còn dám lấy nó ra làm trò cười? Tin ta sẽ chém đứt đầu ngươi không?

- Tướng quân, mạt tướng thật không dám nói đùa! Mạt tướng thật sự nhìn thấy Hàn Tam huynh đệ.

Điền Hoành vuốt cái dấu roi trên mặt, nói một lượt về những việc tận mắt trông thấy, và nói một lần về việc Mã Võ nạp danh trạng.

Trần Hải nhất thời kích động nói không ra lời, cầm bả vai Điền Hoành, ép hỏi:

- Ngươi thực sự nhìn thấy Tam nhi sao? Đó không phải là giả?

Điền Hoành giơ tay thề:

- Mạt tướng nếu nói dối, nguyện để thiên lôi đánh chết.

- Ha ha…tốt! Con trai ta lại chưa chết, ha ha! Tốt quá.

Trần Hải ngửa mặt lên trời hét lớn, kích động nước mắt tuôn trào, vừa khóc vừa cười rất lâu, mới bình phục tâm trạng, nói:

- Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc âm hiểm giả dối, bọn chúng thả ngươi về, rút cuộc muốn làm gì?

- Trần Tiểu Cửu muốn mạt tướng gửi tới ngài một câu.

- Nói gì?

- Trần Tiểu Cửu nói, Tướng quân nếu muốn mang Hàn Tam huynh đệ về, trong một canh giờ, nhất định phải tới vịnh nước trong cách đây mười lăm dặm! Nếu muộn nửa khắc, chỉ có thể thấy đầu của Trần Tam huynh đệ.

Điền Hoành nói lại một lần lời của Tiểu Cửu.

- Trần Tiểu Cửu thật nói như vậy sao?

Trần Hải suy nghĩ một chút, cười ha ha nói:

- Xem ra Trần Tiểu Cửu muốn dùng Tam nhi để giao dịch lấy lại hai đứa con của Mã Võ, ha ha…, món giao dịch này! Hừ.., chỉ cần có thể đổi lại được con trai ta, giao dịch gì mà không làm được chứ?

Suối nước trong là một dốc thoải, Trần Tiểu Cửu đóng quân ở sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, tiến lui đều được, cũng coi như là có địa thế tốt.

Nghe tiếng vó ngựa ầm ầm, liền đoán Trần Hải đã lĩnh xuất đại quân tới.

- Tới thật là nhanh.

Tiểu Cửu cười:

- Đáng thương nhất là tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. Người đáng hận cũng ắt có chỗ đáng thương.

Mã Võ im lặng.

Trần Tiểu Cửu lại cười cười với “Trần Hàn Tam” đang bị trói chéo tay chân bên cạnh, dặn dò:

- Đạo huynh, thời khắc khảo nghiệm của huynh, cuối cùng cũng tới rồi.

“Trần Hàn Tam” nháy mắt với Tiểu Cửu, chậm rãi gật đầu.

Hai vạn đại quân phía trước đã sắp xếp xong trận thế, hơn trăm kỵ binh trong đội ngũ chạy tới, đứng lại ở trung tâm.

Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Mã Võ, La Đồng, mang theo trăm tên súng kíp, ép “Trần Hàn Tam” đi lên trước, hai vạn nhân mã đứng ở cách đó chừng mười trượng, đây là khoảng cách tốt nhất có thể đàm phán, ai cũng không muốn làm hỏng quy củ này.

Thân binh hai bên đều châm đuốc.

Tuy là ban đêm, lại sáng trưng đền đuốc, có thể nhìn rõ lẫn nhau.

- Mã Võ.

Trần Hải nhìn gương mặt đầy máu của Mã Võ, cười khẩy nói:

- Không ngờ ngươi tự xưng là trung dũng, lại cũng có ngày hàng địch, ha ha, ta thật sự xem nhẹ ngươi rồi.

Mã Võ lạnh lùng nói :

- Ta cho đù đầu hàng địch, cũng không thẹn với lương tâm, không giống với Trần Hải ngươi, dùng mưu kế âm hiểm, lấy việc công để trả thù riêng, hãm hại kẻ trung lương! Tặc tử như vậy, ai cũng biết.

- Phì! Nói ít những lời châm chọc thôi.

Trần Hải hung dữ gắt một cái:

- Các ngươi không phải muốn giao dịch sao? Con trai ta đâu? Ở đâu? Ta muốn gặp con trai ta.

Tiểu Cửu phất tay, Hoa Như Ngọc đẩy “Trần Hàn Tam” đang bị trói và nhét giẻ ra.

Trần Hải vừa nhìn, không khỏi nhìn thẳng mặt.

Đặc biệt khi Trần Hải nhìn thấy nước mắt oan ức chảy ra từ “Trần Hàn Tam”, y liền biết, đây nhất định là con trai y.

- Haha! Tam nhi còn sống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.