Chương trước
Chương sau
Mục đích của Hoa Như Ngọc rất rõ ràng, thẳng tới trung cung, ý đồ phá hủy doanh trại quân đội trung quân, bắt sống chủ tướng Mã Võ có thể hoàn thành bước tiếp theo không, chủ yếu là hy vọng Mã Võ vì vậy mà hỗn loạn, thậm trí sai lầm trong sự vội vã, trận hình đại loạn.

Đây là một đội trọng kỵ binh hao phí cao ngang quân phí tạo ra.

Hơn hai ngàn kỵ binh, áo giáp sắt một màu, nón ô kim, bao tay tơ tằm, tinh tế tạo ra thành một con xà nâu bảy trượng.

Mấy thứ này không chỉ có giá trị rất lớn, mà còn là vật rất hi hữu, cho dù có tiền, cũng không chắc có thể mua được.

Ngoài mấy thứ này ra, thứ quan trọng nhất chính là chiến mã.

Chiến mã của trọng binh cũng phải toàn thân hộ giáp, chỉ lộ ra mắt ngựa thôi, khôi giáp vừa nặng, thêm vào đó lại cưỡi thêm trai tráng, thanh niên còn mặc áo giáp, tính ra, nặng tới hơn năm trăm cân, chiến mã bình thường đâu có thể chịu nổi trọng lượng như vậy? Lại muốn là huyết thống của Đột Quyết. Trong hàng ngàn chiến mã mới chọn được.

Chỉ là hai vạn con chiến mã Tiểu Cửu lừa Tả hiền vương Tạp Ba của Đột Quyết còn chưa mang tới, trong lúc gấp gáp, cũng không có bao nhiêu chiến mã có thể dùng.

Hệ thống lại mà nói, một đoàn kỵ binh hai ngàn người như vậy, thêm vào hỗ trợ, tu dưỡng, cỏ khô, bảo dưỡng vv, một năm không có ba mươi vạn lượng bạc, căn bản không nuôi nổi.

Viên Trác Kiến cố ý đè cổ Thiết Giáp doanh, lấy muôn vàn lý do, không cho cấp bạc, nhưng thứ Tiểu Cửu có chính là tiền, tự móc tiền túi ra, tạo ra một đội kỵ binh hạng nặng như vậy, cho Hoa Như Ngọc phòng thân.

Nhưng hạn chế là khôi giáp, khuỷa tay của chiến mã, miễn cưỡng mới gom đủ một đoàn kỵ binh hai ngàn, trong lúc nguy cấp này, vừa vặn xếp lên để có thể trọng dụng

Trọng kỵ binh là binh chủng khiến người ta yêu ghét rõ ràng, ưu thế của họ dũng mãnh không gì sánh kịp, nhưng khuyết điểm cũng có dạng như vậy.

Bỏ ra của cải quân lãng phí không nói, trọng kỵ binh do chiến mã phụ trách, không thể tập kích bất ngờ, cũng chịu sự rủi ro về địa hình, sơn địa không thể sử dụng, mưa đêm không thể sử dụng, vùng đất gập ghềnh cũng không thể sử dụng.

Nhưng trọng kỵ binh tập kích bất ngờ trên đường bằng phẳng, hiệu quả phá vỡ, lực sát thương không gì sánh bằng.

Trọng kỵ binh không sợ cung tên, không sợ đao thương kiếm kích, sự chém giết bình thường đối với trọng kỵ binh mà nói, đúng kiểu như gãi không đúng chỗ ngứa.

Cho nên, khi tường thành bị phản công, dùng trọng kỵ binh, sẽ xuyên thẳng vào trung quân, thu hoạch tác dụng của mũi tên xuyên tim.

Sau khi nhìn thấy sự thúc ngựa tiến thẳng của đoàn trọng kỵ binh của Hoa Như Ngọc, Mã Võ lập tức luống cuống, vội vàng sai truyền lệnh binh phất lệnh kỳ, dùng trận thập diện mai phục, vây xung quanh bốn phương tám hướng chặn đánh, mà trướng trung quân của mình, lại bị triệt thoái về phía sau.

Trình Vũ nóng lòng như lửa đốt, bản thân đang công thành, trái lại bị Hoa Như Ngọc phản công, không chỉ mất mặt, mà một khi trung quân gặp bất kỳ sơ xuất nào, có thẻ sẽ chịu tội liên lụy tới cửu tộc.

Y không dám có chút do dự, xốc lại tinh thần, thúc ngựa giương đao, mang theo ba ngàn đao thủ, hét lớn, khoe khoang võ nghệ, đánh trực diện với Hoa Như Ngọc.

Ầm.

Hai quân đoàn chạm vào nhau trong nháy mắt, thanh âm ầm ầm bùng nổ, từng đoàn từng đoàn sương máu phiêu tán theo gió, tràn ngập tên trong mưa.

Hổ tranh bầy cừu, máu tanh, rõ ràng, dũng mãnh, hữu hiệu.

Trọng kỵ binh vũ trang đầy đủ, trọng giáp trên người, đao thép bình thường chém lên khôi giáp, căn bản không bị thương tổn tới kỵ binh, và chiến mã.

Mà trọng kỵ binh ngay cả người mang ngựa, thêm vào khôi giáp, thương mâu, cũng nặng chừng 1400 cân.

Thử suy nghĩ, phân lượng của trọng lượng này, một khi hùng hổ tập kích bất ngờ, xung lượng to lớn, không khác gì thịt người.

Chỉ là một sự va chạm đơn giản, không cần lưỡi lê, số đao thủ kia cũng tan rã, tử thương vô số, vô cùng thoải mái mở một đường máu.

Đôi mắt Trình Vũ đỏ thẫm, ba ngàn đao thủ, chỉ là một sự va chạm như vậy, liền tán loạn, lộn xộn, bị đánh cho tàn phế, trong lòng bốc hỏa, hét lớn, mang theo mười mấy kỵ thân vệ, nghênh diện xông về phía Hoa Như Ngọc, muốn chém giết tay đôi với Hoa Như Ngọc.

Trần Tiểu Cửu thấy rõ tâm tư Hoa Như Ngọc còn muốn chém giết, vội vàng cưỡi lên Ô Nhã xung phong về phía trước, để khí thế ngút trời của Ô Nhã đụng vào.

Ô Nhã vũ dũng biết bao? Huống hồ còn mặc trọng giáp, đao kiếm không thể làm tổn thương?

Trình Vũ một đao chém vào cổ Ô Nhã.

Ô Nhã không né tránh, đồng thời bị trúng đao, xương quai xanh đánh về phía háng chiến mã của Trình Vũ.

Ầm!

Chiến mã bình thường dưới háng của Trình Vũ làm sao chịu được một cú đụng chạm của Ô Nhã? Chân mềm nhũn, liền ngã xuống đất, Trình Vũ cũng ngã nhào theo, chân còn dừng trên chỗ đặt chân, trong lúc hoảng loạn, lại không rút ra được, liền rút rao găm ra, muốn cắt đứt để chạy trốn.

Trần Tiểu Cửu cũng không để ý tới y, để Trình Vũ lại cho người phía sau xử lý, duy trì đội hình, bảo vệ cho Hoa Như Ngọc, xuyên thẳng về phía trung quân.

La Đồng theo sát phía sau Tiểu Cửu, mạch đao vung lên, liền chặt đứt đầu của tên Trình Vũ đang giãy dụa, cũng tiếp tục duy trì đội hình, đánh về phía trước.

Hắc Sơn đi theo sau La Đồng, dùng trường mâu đâm thủng đầu Trình Vũ, nhảy lên, dương oai diễu võ giữa không trung, hét lớn:

- Tên lão tặc Mã Võ, nếu không xuống ngựa đầu hàng, sẽ giống như cái đầu này.

Tàn binh dưới tay Trình Vũ thấy chủ tướng đầu một nơi thân một nẻo, đều bị dọa tới bể mật, bốn phía chạy trốn.

Chủ tướng của các doanh khác thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc: tinh binh dưới trướng Trình Vũ? Không ngờ không địch lại được với quân địch trọng kỵ binh?

Mã Võ càng cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng cảm thấy đây là cơ hội bao vây Hoa Như Ngọc.

Y không tiếc lấy thân xông vào nguy hiểm, lệnh cho trung quân lui về phía sau, mặc cho trọng kỵ binh xông vào giết, lại lệnh cho chủ tướng tám doanh không cần nghênh diện với trọng kỵ binh, từ hai bên, mặt sau đánh tới, từng từng theo bên cạnh, giết chết trọng kỵ binh từ sau.

Lần này, trúng vào ngực dưới của Hoa Như Ngọc. Nàng cũng không truy kích trung quân của Mã Võ, chợt điều chỉnh trận hình, vượt qua bên cạnh giết trường thương doanh.

Hai con chiến mã của Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu lần lượt xung phong lên trước, giống như thanh kiếm sắc, quét ngang mọi chướng ngại.

La Đồng, Hắc Sơn, Từ người mù, Hỗ tam nương, Độc Hoàng, theo sát phía sau.

Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, tứ đại hoa đán, các cao thủ của Tà Nguyệt giáo chúng, theo thứ tự, dựa theo trận hình, theo sát phía sau Hỗ tam nương.

Xa xa phía sau, các anh hùng từng là lùm cỏ của Hỗ gia trại làm nòng cốt, tạo thành những người đàn ông dũng mãnh.

Những cao thủ này, cho dù không mặc khôi giáp, cũng có thể chém giết kẻ thù mà không hề bị tổn thương, lúc này giáp trụ trong người, càng không kiêng nể gì.

Trường thương doanh bên cạnh vốn dĩ rất tiện lợi, nhưng bị Hoa Như Ngọc xông vào chính diện, mới biết lão hổ không chỉ sờ mông không được, ngay cả sườn cũng không sờ được.

Trường thương doanh bị Hoa Như Ngọc mang theo binh tấn công, giết tới khóc lóc thảm thương, người ngã ngựa đổ, quay đầu muốn chạy trốn.

Chủ tướng của trường thương doanh Trần Hàn Tam nhìn thấy khí thế của Hoa Như Ngọc mà giật mình, cũng da đầu run lên, lại thấy trường mâu treo cao, cái đầu đang lăn của Trình Vũ kia cũng không có lòng dạ nào mà ham chiến, quay đầu cùng với trường thương doanh chạy tán loạn, cầu viện binh ở các doanh khác.

Lần này chọc giận Mã Võ gần chết: Chiến trường chém giết, kiêng kị nhất là chủ tướng lâm trận mà lùi bước, chạy tán loạn, một là vì tổn thương tới sĩ khí, hai vì khiến các binh sĩ ở các doanh khác chạy tán loạn, sẽ quấy rầy tới trận hình, tự loạn trận hình, trọng kỵ binh phía sau liền đánh tới, hậu quả không thể nào tưởng nổi.

- Trần Hàn Tam lầm ta!

Mã Võ tức giận như sấm, thật muốn một đao đánh chết bọn này, nhưng lúc này binh lính tan rã, tức giận thì có tác dụng gì?

Tất cả đều bị Mã Võ đoán trúng.

Hoa Như Ngọc vừa lợi dụng Trần Hàn Tam chạy tán loạn mà chọc gậy bánh xe, nhân cơ hội binh rối loạn, giục ngựa giẫm đạp lên binh lính.

Chợt nhìn, Trần Hàn Tam giống như là mở đường cho Hoa Như Ngọc, giúp Hoa Như Ngọc chạy lên trước làm đảo loạn doanh trại của quân địch, lại khiến toàn bộ quân của Hoa Như Ngọc giẫm đạp lên.

Chủ tướng của tám doanh khác giận tới mặt tái mét, cũng biết cách tốt nhất chính là giết chết Trần Hàn tam và cả những quân lính đang chạy tán loạn kia, thanh trừ chướng ngại! Nhưng cha của Trần Hàn Tam là tham nghị cao cấp bên cạnh Định Nam vương, giết y thực sự là quá ác.

Không giết được Trần Hàn Tam, nhưng chỉ không để y xông tới quấy rầy, sau đó trơ mắt bị trọng kỵ binh giết, cũng đành chủ động lui lại một bước.

Sự bày binh bố trận của chiến trường là có quy luật, xu thế tiến thoái của mỗi doanh binh có thể tránh được, giữa đó đều có sự liên hệ lẫn nhau, một doanh binh mà tán loạn, ngay cả tất cả doanh binh đều chạy trốn theo. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

Phòng Linh đứng trên cổng thành, nhìn sự chém giết bên ngoài thành khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, không khỏi chỉ biết cười khổ.

Ai có thể ngờ, vì sự chạy trốn của Trần Hàn Tam, dẫn tới tám doanh, tướng sĩ hơn bốn vạn bị hai ngàn trọng kỵ binh truy sát đuổi giết tới mức tè ra quần?

Một con sâu làm rầu nồi canh.

Mã Võ bất đắc dĩ, cũng đi vòng vèo, thầm nghĩ kế hoạch thập diện mai phục chu đáo như vậy, vì sự chạy trốn của Trần Hàn Tam mà tan thành bong bóng.

Thật là hận.

Tả Bình cưỡi ngựa, theo sát bên cạnh Mã Võ, liếc nhìn Trần Hàn Tam, nhíu mày nói:

- Mã tướng quân, nên ngừng không ngừng, ắt phải chạy loạn.

Trong lòng Mã Võ rung mạnh, thấy Hoa Như Ngọc lợi dụng sự tán loạn của trận hình, đao thương múa máy, binh lính hoặc là bị đâm chết, hoặc là bị cắt đầu, hoặc là bị vó ngựa giẫm đạp mà chết, vô cùng thê thảm.

Y không kiềm chế được, quay ngựa lại, phóng tới đội của Trần Hàn Tam, đầu tàu gương mẫu, quát to:

- Giết! Giết cho ta.

Số binh lính tháo chạy kia còn chưa hiểu, đã bị nằm dưới đao của Mã Võ.

Trần Hàn Tam quá sợ hãi, mắt thấy Mã Võ xông lên, năn nỉ nói:

- Mã tướng quân, tặc nhân thế lớn.

Y còn chưa nói xong, mã Võ xông lên, một đao chém nửa cái đầu của Trần Hàn Tam.

Trung quân sở bộ đều là tinh binh, nhịn đau cắt thịt, hàm chứa oán hận, giết chết các đồng chí gây rối loạn, quét sạch tàn binh.

Mã Võ hét lớn:

- Ai dám không sợ chiến, Trần Hàn Tam chính là kết cục của người đó?! Nghe quân lệnh của ta, xông lên cho ta! Cánh tả! xông! Cánh hữu, xông lên! Phía sau bọc đánh.

Do Trần Hàn Tam gây loạn, khiến Hoa Như Ngọc thu hoạch được hơn bảy ngàn nhân mạng! Ngân giáp vấy đầy máu đỏ tươi, nhìn xa xa, giống như là một sát thần của pho tượng.

Trách nhiệm của trọng kỵ binh, hành trình ngắn có thể nhìn thấy hiệu quả, nhưng lại không thấy sự xung phong liều chết trong thời gian dài.

Hoa Như Ngọc mang theo kỵ binh, đuổi theo Trần Hàn Tam mười mấy vòng, chém giết quân địch, người tuy không sợ, nhưng chiến mã đã thiếu, uy thế về tốc độ rõ ràng giảm bớt.

Ưu thế chủ yếu nhất của trọng kỵ binh chính là tốc độ, tốc độ càng mạnh lực sát thương càng lớn, không có tốc độ, ưu thế của trọng kỵ binh không còn sót lại chút nào.

Trần Hàn Tam vừa chết, áp lực gặp phải của trọng kỵ binh tăng lên, thêm vào đó là xung chùy, chiến xa, đụng mộc các vũ khí công thành lợi hại đó, Hoa Như Ngọc cũng thấy thì lấy, không lòng dạ nào mà ham chiến.

Nhưng lúc này vội vàng quay đầu, sẽ bị doanh binh phía sau cướp giết, doanh binh hai bên thừa dịp bao vây, sẽ lâm vào khốn cảnh.

Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu nhìn nhau, thấy Tiểu Cửu chỉ vào cái lều lớn của trung quân phía trước, biết mình và hắn có cùng suy nghĩ, suất lĩnh kỵ binh, xông thẳng giết về phía lều của trung quân.

Mã Võ tự nhiên không thể lui về phía sau, suất lĩnh tướng sĩ trung quân, tử chiến không lùi.

Trần Tiểu Cửu, Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc, Tuyết Tử, Hồng Hạnh, La Đồng, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, các cao thủ của Tà Nguyệt giáo lần lượt cởi bỏ áo giáp, giảm bớt gánh nặng cho chiến mã, cứ như vậy, xông thẳng với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Ô Nhã đầu tàu gương mẫu, có Tiểu Cửu làm "hộ vệ" của nó, đấu đá lung tung, giống như chỗ không người.

Chiến trận rất nhanh bị đám cao thủ Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc và Nguyệt Thần giết ra một đường máu, đánh thẳng tới chỗ Mã Võ, Tả Bình Doanh binh hai bên, phía sau thấy trung quân gặp nguy hiểm, vội vàng xông tới tương trợ.

Tả Bình là một quan văn, chắc hẳn cho rằng lều của trung quân như cương cân thiết cốt, trọng kỵ binh là nỏ mạnh hết đà, đoán khó lay động trung quân, nhưng lại không ngờ đám Tiểu Cửu không để ý tới sinh tử, cởi giáp giết địch.

Thấy Tiểu Cửu hùng hổ xông lên, Tả Bình sợ tới mức kinh hãi, thúc ngựa quay đầu, trốn về phía sau của doanh binh, rời xa sự truy sát của Tiểu Cửu.

Mã Võ gấp tới độ hét lớn:

- Tả tham nghị, mau quay lại! Nguy hiểm, mau quay lại, nguy hiểm…

Tả Bình chỉ lo chạy trốn, lại không thèm nghe.

Y không biết sự chạy trốn sai lầm này, vừa sinh khiến Tiểu Cửu bắt được Tả Bình, Mã Võ nếu trốn vào giữa trong trung quân, Tiểu Cửu sợ mạo muội xâm phạm, sẽ vây chết ở bên trong, không dám xông vào, cho nên Tiểu Cửu chỉ là bày ra ưu thế, hù dọa Mã Võ, Tả Bình một chút, để họ sợ hãi, tránh ra, cũng tiện bắt.

Mã Võ kiến thức rộng rãi, không mắc mưu, trái lại tên Tả Bình này không nghe lời Mã Võ, trong lúc hốt hoảng, cút ngay ra ngoài.

Trần Tiểu Cửu liếc nhìn Hoa Như Ngọc, Hoa Như Ngọc lập tức suất binh liều mạng xông về phía Mã Võ.

Tiểu Cửu ỷ vào khinh công cao cường, nhảy xuống khỏi ngựa, giẫm đạp lên đầu người, mượn lực dùng sức, nhảy về phía sau đại doanh của trung quân.

Tả Bình đang núp ở phía sau, đâu ngờ được cú trời giáng của thần binh Tiểu Cửu?

- Cứu mạng..

Y còn chưa hô lên, Tiểu Cửu nắm cổ của y, như là chim ưng bắt gà, xách lên, kẹp dưới nách, liền lách về phía tiền phương.

Mã Võ vừa nhìn Tả Bình bị bắt, quá sợ hãi, vội chỉ huy binh mã vây quanh, cướp Tả Bình về.

Tiểu Cửu cũng không ham chiến, mang theo Tả Bình trốn tránh, thấy cách Hoa Như Ngọc chỉ có mười trượng, dùng hết sức lực, ném Tả Bình ra ngoài.

Hoa Như Ngọc mượn lực tiêu diệt, đặt Tả Bình lên lưng ngựa, thúc ngựa quay đầu, liều mạng mở đường máu về phía bên phải.

Ô Nhã trung thành bảo vệ chủ, xông tới tiếp ứng cho Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu nhảy lên lưng ngựa, đoạt lấy Tả Bình, bất chấp tất cả, ấn trên lưng ngựa, theo Hoa Như Ngọc xông ra liều chết.

- Đuổi!! Đuổi theo cho ta! Cướp Tả thừa tướng lại, thưởng một vạn.

Mã Võ ánh mắt như bốc hỏa, khóc không ra nước mắt.

Đám người Hoa Như Ngọc kiệt sức, người kiệt sức, ngựa hết hơi.

Bọn họ cũng dựa vào dũng khí, còn cả sự hứng phấn bắt được Tả bình, mới phấn chấn tinh thần, phá vòng vây, vọt tới dưới chân tường thành.

Phòng Linh sớm đã bố trí xong mọi việc, mở cửa thành, nâng thiên cân áp, thả Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc xông vào.

Thấy đại quân theo đuôi đã gần tới tường thành, Phòng Linh xua tay, một ngàn danh súng kíp cùng nổ súng.

Rầm……….

Tiếng súng vang lên ầm ĩ bi thảm, truy binh đuổi theo sau chỉ còn lại trên trăm thi thể vỡ nát, vội vàng lui lại.

Mã Võ mang theo doanh binh đang tán loạn, xa xa nhìn tường thành phòng thủ kiên cố, than:

- Hám sơn dễ, hãn Lương huyện? Khó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.