Chương trước
Chương sau
Nhìn Định Nam Vương bộ dạng lệ rơi lã chã, trong lòng Phòng Linh trăm phần tạp vị!

Ngay một tháng trước, hắn vẫn còn là một mưu thần được nể trọng bậc nhất của Định Nam Vương, Định Nam Vương như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, chí tử dứt khoát!

Nếu may mắn có thể soán quyền thành công, chính mình cũng thành công lưu thân, có thể lưu lại mỹ danh quân thần kỳ ngộ.

Nếu thất bại, mình cùng Định Nam Vương tuy rằng đã chết, nhưng đại trượng phu với cái chết lẫy lừng, mặc dù bêu danh ngàn năm, nhưng vẫn đắm say không đổi!

Nhưng… cố tình khi mình đang hiệp trợ Định Nam Vương phát triển dân chính, yên ổn xã tắc, chuẩn bị tốt hùng binh, lão lại mượn gió bẻ măng, muốn lợi dụng cơ hội diệt trừ mình, thực khiến người ta đau khổ thất vọng – người cho dù sợ ta thiện đoạt uy quyền, bức ta làm dân thường cũng tốt, vì sao muốn đuổi cùng giết tận như vậy?

Bị người mà mình dốc lòng tận sức cống hiến hầu hạ đâm một nhát dao, bất kể trên mặt tình cảm, hay trên mặt mưu lược cũng khó khiến người ta tiếp nhận.

Trên phương diện tình cảm là phản bội, về mặt mưu lược là bị lừa!

Nghe Định Nam Vương nói những lời này, trong lòng Phòng Linh muốn trào dâng tiếng cười lớn đầy kích động!

Hắn biết rõ, Định Nam Vương nói lời này thuần túy để lung lạc lòng người, cũng không phải bởi lão tỉnh ngộ muốn sửa chữa sai lầm.

Lão chính là muốn lợi dụng mình, đem Ngô Đồng cứu ra.

Sau khi cứu được Ngô Đồng, Định Nam Vương hoặc sẽ lập tức giết mình cùng mười tám mạng người nhà Phòng thị, hoặc ánh nhìn càng thêm xa, lúc chinh chiến ngăn trở, không thể không trọng dụng mình. Đợi sau khi cục diện thắng lợi, lại tiếp tục tru sát cả nhà mình.

Nhưng bất kể lúc nào động thủ, tóm lại đều muốn giết cả nhà mình, đây là điều không thể nghi ngờ.

Phòng Linh nhìn mặt Định Nam Vương, con ngươi dừng ở thân ảnh Tả Bình đứng sau y, khóe miệng ngậm cười:

- Tả Bình, đây là ý của ngươi phải không, nghĩ ra kế hoãn binh này sao?

- Hả…

Tả Bình mày nhướng cao, lại không ngờ Phòng Linh ngay lập tức có thể khám phá ra âm mưu của mình, vội vàng lắc đầu nói:

- Phòng Linh, đây là tuệ nhãn thức châu của Định Nam Vương, lại thêm tấm lòng quảng đại, muốn lần nữa trọng dụng ngươi, với ta có quan hệ gì chứ? Ngươi vẫn nên nắm chắc cơ hội khó có được như lần này.

- Cơ hội?

Phòng Linh cười ha hả, nhìn thẳng mặt Tả Bình, rành rọt từng chữ nói:

- Tả thừa tướng, ta rất muốn biết, giả như ta thật sự quay đầu lại, vậy vị Thừa tướng là ngươi, rốt cuộc là… là thế nào?

- Cái này…

Tả Bình vừa rồi tự cho rằng mình đưa ra một diệu kế, nhưng không ngờ kế hoạch này nếu thành công, chẳng phải đem chính mình lấp đi ư? Mình vừa mới ngồi lên vị trí Thừa tướng, mông còn chưa kịp nóng? Chẳng lẽ liền như vậy xám mặt đi xuống.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Tả Bình đỏ lên, ngượng ngùng nói không nên lời.

Định Nam Vương cười ha hả, thân thiết nói:

- Chuyện nào có đáng gì, Tả Bình đảm nhiệm Tả thừa tướng, Phòng Linh đảm nhiệm Hữu thừa tướng. Các ngươi, các ngươi đều là cánh tay đắc lực của bản vương, không cần phân biệt lớn nhỏ.

Tả Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, cười khan nói:

- Vương gia anh minh! Một lời đã trúng, một lời đã trúng…

- Phòng Thừa tướng, ngươi có bằng lòng hay không!

Định Nam Vương nụ cười càng tỏa ra ôn hòa, chân thành nói:

- Trở về đi! Cũng là bản vương sai lầm tin nhầm tiểu nhân. Trở về đi, Vương thần chúng ta, chung tay xóa mờ vết thương tiếp tục xây dựng nghiệp đế vương.

- Vương gia thật sự bỏ qua hiềm khích lúc trước muốn ta trở về?

Phòng Linh khóe miệng mang cười, đôi mắt bắn ra ánh sáng âm u, bộ dáng nôn nóng muốn thử lòng.

Định Nam Vương nói:

- Đó đương nhiên, bản vương không chỉ sẽ trọng dụng ngươi, vì bù lại sai lầm trước đó, còn có thể ban cho ngươi vàng bạc mỹ nữ, ruộng đất, chức đế vương Dạ Đại thành, cũng phong cho ngươi làm Vương, ngươi thấy thế nào?

- Thật vậy chăng?

Phòng Linh cười ha hả:

- Nếu quả là như thế, thật phải tạ ơn Vương gia rồi.

Định Nam Vương mừng rỡ, tiến lên nắm tay Phòng Linh, hưng phấn nói:

- Phòng Thừa tướng, ngươi đáp ứng rồi ư? Cái đó thật tốt!

Trong lòng suy nghĩ chỉ cần đem lão già Phòng Linh này lừa trở về, khiến hắn xuất lực cho mình, đương nhiên có thể đem nhi tử bảo bối cứu lại. Đến lúc đó, ta sẽ đem mười tám mạng người nhà Phòng thị chém thành trăm ngàn mảnh, chết không toàn thây.

Định Nam Vương trong lòng độc ác suy tính, nhưng trên mặt càng tỏa ra nụ cười thân thiết, cao hứng hô lớn:

- Người tới, người tới! Mau! Mau đưa quan phục cho Phòng Thừa tướng thay…

- Trước không cần vội!

Phòng Linh cười rất mực sảng lãng:

- Ta có một lễ vật muốn đưa cho Định Nam Vương. Ngài xem trước, chỉ cần ngài không đổi chủ ý, ta lại quy thuận ngài, lúc đó vẫn chưa muộn.

- Hả? Còn có lễ vật tặng ta?

Định Nam Vương hiếu kỳ nói:

- Mau lấy cho ta xem.

Phòng Linh từ trong ống tay áo lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, muốn đưa cho Định Nam Vương.

Mã Võ lo ngại có gian dối, liền đem hộp nhận lấy, cùng Định Nam Vương liếc nhìn nhau, liền mở hộp ra. Nhìn một cái, trong nháy mắt, sắc mặt Mã Võ đỏ lên, lập tức ngẩn người.

- Mã tướng quân, có phải hay không cảm thấy rất vui mừng?

Phòng Linh cười ha hả:

- Tin tưởng Vương gia cũng sẽ rất thích.

- Hả? Nhìn bộ dạng Mã tướng quân giật mình, chỉ biết lễ vật Phòng thừa tướng tặng ta nhất định không tệ.

Định Nam Vương cười nói:

- Mã tướng quân, mau đem tới để bản vương nhìn.

Thấy Mã Võ vẫn ngẩn người, một bộ dáng mờ mịt không biết làm sao, Định Nam Vương trong lòng mơ hồ cảm thấy bất mãn, đoạt lấy chiếc hộp, thăm dò nhìn tới, không tránh khỏi hét lớn một tiếng "A", cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cái hộp nhỏ lập tức rơi trên mặt đất, một vành tai nhỏ từ trong hộp lăn ra, miệng vết thương vẫn tràn đầy vết máu, còn vương lại chút hơi ấm.

- Ngươi… ngươi không ngờ làm tổn thương con ta…

Định Nam Vương trong lòng sông cuộn biển gầm, chỉ vào Phòng Linh, một chút sức lực cũng không còn, té xỉu tại chỗ.

Mã Võ trước tiên kịp phản ứng, vội vàng đỡ Định Nam Vương ngồi xuống, giúp y vuốt huyết mạch.

Tả Bình run rẩy, chỉ vào vẻ mặt tươi cười của Phòng Linh, quát lớn:

- Người tới, đem lão tặc này trói lại cho ta.

- Mời tự nhiên!

Phòng Linh cũng không chống cự, mặc cho đám lính thô bạo đem hắn trói lại.

Mã Võ xoa bóp ngực cho Định Nam Vương một hồi, y phun ra một ngụm đờm, mới từ trong kinh hoảng tỉnh lại.

Tả Bình sớm đã đem vành tai dính máu đặt lại trong hộp, hiện giờ đem tới trước mặt Định Nam Vương.

Định Nam Vương nước mắt chan hòa, tâm thần đau thương chấn động, đôi mắt toát ra ánh lửa giết người, giận dữ hét:

- Phòng Linh lão già kia, ngươi thật độc ác, không ngờ dám tổn hại con ta! Ta… ta sao có thể tha cho ngươi?

- Vương gia, ngươi vốn cũng chưa từng có ý buông ta cho ta, ta thì thế nào?

Phòng Linh bị trói cứng, vẫn thẳng tắp, con ngươi sáng như đuốc, nghiêm nghị nói:

- Vương gia, nghĩ tới Phòng Linh ta từng đi theo làm tùy tùng của ngươi, vì Vương gia đánh dẹp thiên hạ trong hai mươi năm, trung thành tận tâm, cho dù vất vả ngậm oán, tuy nói thường xuyên chạm vào vảy ngược của ngươi, nhưng lời thật thì khó nghe, là trách nhiệm, không thể không cẩn thận và tôn kính làm hết phận sự.

- Nhưng Vương gia đã đối đãi với ta thế nào? Ngài sợ ta thế lớn, lại đối với ta sớm có sát tâm. Chỉ là bất hạnh không có lý do, không thể xuống tay! Thạch Đầu Trù, Tiểu Vương gia gửi một phong thư tố giác ta theo địch, lại khiến ngài đem tội danh đó đánh lên đầu cả nhà ta, bắt họ vào đại lao, mong muốn diệt đi cả tộc!

Nói tới đây, tâm thần Phòng Linh đầy bi thương, cắn răng nhìn thẳng cặp mắt đang bốc hỏa của Định Nam Vương, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vương gia, ngài chẳng lẽ thật sự tin tưởng Phòng Linh ta sẽ phản bội ngài mà theo địch sao? Ha ha… Cho dù người khắp thiên hạ đều tin tưởng, ta ngỡ rằng Vương gia cũng sẽ không bao giờ tin tưởng vào chuyện hoang đường như thế? Có lẽ! Ngài đã không để ý đến tình nghĩa hai mươi năm giữa chúng ta, thật không ngờ muốn đẩy cả tộc ta vào chỗ chết. Vương gia, tim ngươi có phải chó gặm hết rồi chăng?

- Phòng Linh tên nhãi kia, ngươi dám cả gan mắng bản vương?

Định Nam Vương giãy giụa đứng lên, "Ba" nhằm mặt Phòng Linh hạ xuống một cái tát. Trên mặt Phòng Linh xuất hiện một dấu ấn đỏ hồng:

- Ngươi dám cả gan tổn hại tới con ta, thật sự là tội không thể tha thứ.

- Là ta đã tổn hại Ngô Đồng ư? Ta xem ra ngươi mới chính là đầu sỏ gây ra chuyện đó?

Phòng Linh chịu một cái tát, trong lòng chút tình cảm thương tiếc đối với Định Nam Vương cũng đã rơi mất, lạnh lùng châm chọc nói:

- Nếu như không phải ngươi lợi dụng phong thư của Ngô Đồng bẫy ta vào chỗ chết, Ngô Đồng thế nào lại bị Trần đại nhân ngàn dặm truy sát, bởi vậy mới bị bắt?

- Lui một bước lại nói, cho dù Ngô Đồng bị bắt, vốn cũng có đường sống. Không nghĩ tới ngươi không chỉ dùng dằng kéo dài, rõ ràng còn chọn dùng kế sách của Tả Bình đi lừa gạt, nói dối Trần đại nhân đã rơi vào tay ngươi mà đòi giao dịch. Hoa tướng quân giận dữ, đương nhiên sẽ giận lây sang Ngô Đồng. Cắt lỗ tai của nó có là việc gì lớn?

Nhìn Định Nam Vương giận tới con mắt đỏ au, Phòng Linh thầm nghĩ:

- Hết thảy mọi việc đều chẳng phải một tay ngươi làm ra sao? Muốn cứu con trai bảo bối của ngươi, lại không muốn bỏ ra chút máu. Trong thiên hạ có chuyện tiện nghi như vậy ư?

- Ngươi… ngươi chớ có lẻo mép cãi cố!

Định Nam Vương giận dữ:

- Ta cứu con ta, sử dụng mưu kế, có gì sai lầm chứ?

Phòng Linh cười ha hả:

- Sai ở chỗ ngươi tự cho mình là thông minh, sai ở chỗ ngươi lòng lang dạ sói, sai ở chỗ ngươi là kẻ bạc tình ích kỷ.

- Ngươi… ngươi câm mồm.

Định Nam Vương lớn tiếng rít gào, nhìn vành tay dính máu trong hộp kia, trong con ngươi lóe lên tia tàn ác, âm hàn nói:

- Được! Phòng Linh, ngươi dám cắt tai con ta, ta chẳng lẽ không trị được ngươi sao? Ta muốn cắt lỗ tai của ngươi, móc mắt của ngươi, đâm thủng cái mũi của ngươi, cắt rơi lưỡi của ngươi, chém đứt tay chân của ngươi, lột da của ngươi, kéo gân của ngươi, và cả máu của ngươi…

Y càng nói càng giận, vỗ bàn quát:

- Ngươi tới, hành hình cho ta!

Hai binh lính xông lên, đem Phòng Linh ấn ngã xuống đất, giơ đao thép lên, chuẩn bị hành hình.

Phòng Linh trấn tĩnh lạnh nhạt nói:

- Ngô Đồng giờ phút này đang bị áp giải về đường Hưng Long…

Tên lính kia vừa muốn hành hình đã bị Định Nam Vương một cước đá văng sang, y túm lấy đao thép ép nơi cổ họng Phòng Linh, thở hổn hển, lạnh lùng nói: Nguồn truyện: truyentop.net

- Ngươi… có ý gì?

Phòng Linh cười cười:

- Ta nếu dám đến, không có ý ham sống trở về. Nhưng… Ta lại không thể chết vô ích…

Nhìn Định Nam Vương cặp mắt đỏ thẫm phẫn hận, Phòng Linh lạnh lùng nói:

- Hoa tướng quân từng nói, nếu ta bị cắt cái tai, nàng nhất định móc xuống mắt của Ngô Đồng, nếu ta bị móc mắt, nàng nhất định cắt lưỡi Ngô Đồng, nếu ta bị cắt lưỡi, nàng nhất định đem tay chân của Ngô Đồng chặt đi, nếu ta bị chặt tay chân, mạng sống của Ngô Đồng thôi cũng không cần nữa đi…

- Vương gia, ngài không cần sợ hãi, cứ việc động thủ với ta. Ta dù sao cũng gần đất xa trời, sống không còn được mấy năm nữa. Cái đó… ngươi cũng có thể động thủ với người nhà của ta, nhưng Ngô Đồng đương nhiên cũng phải đền mạng. Vương gia, đao thép vẫn ở trong tay ngươi, muốn chém giết, muốn róc thịt, tùy ý ngươi. Ngàn vạn lần không cần hạ thủ lưu tình…

Định Nam Vương tức giận đến cả người run rẩy. Đao thép trong tay rốt cuộc giữ không nổi, bùm một tiếng rớt trên mặt đất, thân mình lảo đảo lui về sau, vô lực ngã vào trên ghế.

Con mắt dại ra, đảo loạn vô định!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.