Chương trước
Chương sau
- Thật sự? Ta … Ta không ngờ được làm cha! Ha ha… Ta không ngờ được làm cha…

Trần Tiểu Cửu hưng phấn giật nảy mình.

Bịch ngã xuống, lại nhảy vọt xà nhà, ôm đầu, cũng không để ý đau đớn, chỉ ngây ngô không ngừng lặp lại:

- Ta muốn làm cha! Ta muốn làm cha…

- Ai! Cái này phạm vào thất tâm phong rồi.

Hoa Như Ngọc nhìn Tiểu Cửu bộ dạng chân tay luống cuống, một cước đá vào mông hắn, kéo hắn từ trong hưng phấn tỉnh lại.

Trần Tiểu Cửu lảo đảo từ mặt đất bò dậy, cười hì hì xông lên phía trước, muốn nhanh chóng ôm lấy tiểu Đường muội muội quay mấy vòng.

- Cửu ca! Không được…

Tiểu Đường muội muội ôm bụng, dáng vẻ vừa sợ lại vừa thương.

Trần Tiểu Cửu không thể liều lĩnh, gấp đến độ loạn chuyển xung quanh, vừa văn đem Hoa Như Ngọc ôm vào ngực quay mấy vòng mới cam tâm.

Qua một trận, Tiểu Cửu lúc này mới dần khôi phục được vui sướng an tĩnh lại.

Trần Tiểu Cửu im lặng ngồi bên cạnh tiểu Đường muội muội, vén áo nàng lên ngực, nhìn cái bụng trắng nõn hơi phồng lên, yêu thương vuốt ve, giọng êm ái nói:

- Mấy tháng? Chừng hai tháng chăng?

Chỉ có điều hỏi như vậy khiến tiểu Đường muội muội đỏ mắng, quyến rũ liếc hắn một cái, miệng phấn hồng cong lên lẩm bẩm:

- Cửu ca, chàng lại khi dễ thiếp.

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:

- Ta thương nàng còn không kịp, làm sao dám ức hiếp nàng?

- Chàng ngốc nha!

Hoa Như Ngọc vừa tức vừa buồn cười, điểm trán hắn, xấu hổ sẵng giọng:

- Người ta tới kinh thành đã ba tháng, đứa bé kia làm sao có thể chỉ có hai tháng?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt xám xịt: khỉ thật, ta thế nào lại tự đội nón xanh cho mình (cắm sừng í các bác)?

- Nói như vậy khi chúng ta vừa chung giường, tiểu Đường muội muội liền có?

Trần Tiểu Cửu hạnh phúc cười cười, mặt dày nói:

- Xem ra Tiểu Cửu ta không chỉ có khả năng võ thuật, ngay cả sinh con cũng lợi hại như vậy.

- Lợi hại cái đầu quỷ.

Đan Nhi ngồi bên cạnh tiểu Đường muội muội, vuốt cái bụng trắng bóng của nàng, ghen tị nói:

- Nàng thật sự lợi hại, như thế nào không để cho ta, Hoa tỷ tỷ, Tuệ Nương, Mị Nhi, Song Nhi hoài thai đứa nhỏ chứ?

À?

- Việc này…

Trần Tiểu Cửu vừa nghe cũng không khỏi đầu choáng mắt hoa:

- Ta nhận mình là đồ mặt dầy không được sao? Ta cho dù càng lợi hại, trên có thể trông trời, dưới có thể quản đất, ở giữa còn có thể mang thai sinh con?

- Hừ! Làm không được vậy ngươi cũng đừng thổi. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net

Đan Nhi thở phì phì liếc Tiểu Cửu một cái, vuốt ve bụng của tiểu Đường muội muội, u oán nói:

- Tiểu Đường muội muội cũng thật lợi hại! Ai, ta làm sao ngực lại không hơn được thế này chứ? Thực gấp chết người rồi…

Đan Nhi vừa nói ra, Hoa Như Ngọc, Mị Nhi cười rộ lên đỏ mặt thẹn thùng.

- Các nàng cười cái gì?

Đan Nhi hai má đỏ ửng, gắt giọng:

- Ta cũng không tin, các nàng không nghĩ qua mang thai cục cưng trước, tất cả mọi người đều cùng Tiểu Cửu giống nhau… Làm việc kia, làm sao lại không mang thai chứ! Tiểu Cửu, ngươi thật thiên vị.

Kỳ thật đám nữ quyến trong lòng đều có chút tò mò, Trần Tiểu Cửu và tiểu Đường muội muội số lần cộng chẩm ít nhất, cùng Mị Nhi, Đan Nhi, Song Nhi tương đối nhiều, Tuệ Nương và Hoa muội thì trung bình.

Nhất là sau khi Trần Tiểu Cửu vào kinh thành, Đan Nhi, Song Nhi, Mị Nhi theo tới đây, số lần cùng phòng với Tiểu Cửu càng tăng lên nhiều thêm.

Ngoại trừ Hoa Như Ngọc dùng phương pháp trốn tránh đặc thù. Ngoài mang thai, đám người Đan Nhi ngoài miệng không nói, trong lòng đều nghẹn một hơi, trước tiên trong lòng đều ôm một mối nghi ngờ.

Làm sao nghĩ đến đám người Đan Nhi, Mị nhi cơ hội nhiều như vậy, lại không được đầu tiên chứ.

Mà cố tình tiểu Đường muội muội cùng Tiểu Cửu số lần chung phòng ít nhất, lại trúng độc đắc đầu tiên. Việc này thật là việc không thể tưởng tượng nổi.

Các tỷ muội đều lắc đầu khó hiểu, Trần Tiểu Cửu lại đầy thâm ý nói:

- Các nàng cái này không hiểu đi? Kỳ thực tiểu Đường muội muội trước khi mang thai, cũng có nguyên nhân đấy.

Đan Nhi lắc eo mềm, ngồi trên người Tiểu Cửu làm nũng nói:

- Nguyên nhân gì? Sẽ không phải là chàng cố ý bất công chứ?

Trần Tiểu Cửu cười cười, đón các nữ quyến đi tới dựa vào, sờ sờ bộ ngực sữa và cái mông đầy đặn của tiểu Đường muội muội, cười hì hì nói:

- Các nàng xem, tiểu Đường muội muội trong các nàng ngực đầy đặn nhất, mông cũng màu mỡ ngạo nghễ nhất. Vẫn nói rằng, ngực lớn mông lớn thì mắn đẻ, chỉ bằng hai cái này, tiểu Đường muội muội mang thai trước, vốn đã là chuyện đương nhiên.

- Dừng! Nói năng bậy bạ, ai tin!

Đan Nhi, Mị Nhi, Hoa Như Ngọc không kìm nổi tiếng thở dài, nhìn chằm chằm vào khuôn ngực và cái mông phì nhiêu của nàng, vẫn không đã nghiền, một đôi bàn tay mềm nhẵn không kìm nổi xoa xoa, nhằm tiểu Đường muội muội động thủ tới.

- Đừng! Các tỷ tỷ, đừng như vậy, các người sờ ta có ý gì? Tiểu Cửu nói bừa, các tỷ cũng tin!

Tiểu Đường muội muội không dám cử động mạnh, hai má đỏ đỏ, dịu dàng nói:

- Ta chính là bắt đầu không biết xấu hổ, tranh đoạt gả cho Cửu ca, làm sao nghĩ đến may mắn được mang thai trước tiên…

- Tiểu Cửu nói rất có đạo lý, cũng không phải nói xằng nói bậy. Ngực lớn mông lớn cũng là dễ mang thai.

Độc Hoàng từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm mấy gói thuốc bổ, đặt trước mặt Tiểu Cửu, cười nói:

- Ta ở chỗ Lý Nhạc Thanh lấy cho tiểu Đường muội muội mấy thang thuốc bổ, Tiểu Cửu, ngươi về sau phải đích thân nấu thuốc bổ cho nàng, như vậy tiểu bảo bảo sinh ra mới có thể giống ngươi được.

- Ha ha! Thật vậy chăng?

Tiểu Cửu cầm thuốc, cao hứng nói:

- Ta đây bây giờ liền đi đun thuốc, cục cưng sinh ra nhất định thông minh giống ta mới được.

Nói dứt lời, rất nhanh chạy đi nấu thuốc.

- Cảm ơn Độc Hoàng tỷ tỷ.

Tiểu Đường muội muội ôn nhu sờ bụng, hạnh phúc cười duyên:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, ai sắc thuốc thì đứa trẻ giống người đó, chuyện đó là thật sao?

- Hì hì! Ta lừa Tiểu Cửu chơi!

Độc Hoàng cười nói:

- Muội xem hắn thường ngày thông minh như vậy, giờ có được cục cưng, vui mừng đến đầu óc lú lẫn rồi…

Đám nữ nhân nghe xong bật cười.

Trần Tiểu Cửu đang ở bên ngoài cầm cái nồi vui vẻ nấu thuốc liền thấy Đan Nhi chu miệng nhỏ nhắn đi ra, ngồi xổm trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé ôm lấy hai má trắng nõn ngẩn người.

- Sao vậy? Đan Nhi? Nàng lại mất hứng ư?

Trần Tiểu Cửu cả tay đều là tro than đen, trêu đùa ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Nhi, cười nói:

- Chẳng lẽ nàng cũng muốn sinh một bảo bảo?

- Đáng ghét!

Đan Nhi liếc mắt nhìn Tiểu Cửu một cái, môi cong lên, một ngón tay dựng thẳng, nghiêm túc nói:

- Một tháng! Trong vòng một tháng nhất định phải khiến ta hoặc Song Nhi mang thai. Bằng không chàng về sau cũng đừng mong lên giường của ta hay Song Nhi.

Ta ngã!

Trò chơi này cũng có thể quy định thời gian sao?

Trần Tiểu Cửu uể oải, ủy khuất nói:

- Ta … ta sẽ cố gắng, ngàn vạn lần cố gắng. Nhưng đứa nhỏ không tới, nàng định mang ta hành tới chết mệt ư.

- Phì! Không biết xấu hổ.

Đan Nhi gắt nhỏ, đỏ mặt nói:

- Chàng so với con lừa còn hung mãnh như vậy, vẫn có thể biết mệt sao?

Lời vừa nói khỏi miệng cũng hiểu được không ổn, tay ôm khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn hắn, sau khi buông tay xuống mới phát hiện trên tay dính đầy than đen.

- Tiểu Cửu! Chàng dám đùa bỡn thiếp, xem thiếp trừng trị chàng thế nào.

Đan Nhi một tay đẩy Tiểu Cửu ngã xuống, cưỡi lên eo hắn, đôi tay trắng phấn nhắm hướng lưng hắn hạ xuống.

Đêm xuống, Trần Tiểu Cửu bò lên giường của tiểu Đường muội muội.

- Cửu ca đến rồi!

Tiểu Đường muội muội vừa mừng vừa sợ, ôn nhu dựa vào lòng Tiểu Cửu, vui vẻ nói:

- Chàng tới chỗ thiếp làm gì? Lại không thể làm … làm chuyện kia! Chàng xem thiếp gấp đến độ khó chịu, thiếp thấy chàng cũng khó chịu đó…

Trần Tiểu Cửu nói:

- Nhẫn một chút thì tốt thôi! Nàng bây giờ là công thần số một trong số các lão bà của ta, ta muốn ở cùng với nàng.

- Công thần cái gì! Thiếp chính là có chút may mắn thôi.

Tiểu Đường muội muội vuốt bụng, khuôn mặt trắng nõn ngẩng lên hỏi:

- Cửu ca, chàng nói trong bụng thiếp là con trai hay con gái?

- Con trai con gái ta đều thích.

Trần Tiểu Cửu trả lời. Trong đầu hắn quả thật không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

- Thiếp thích con trai.

Tiểu Đường muội muội cười rộ lên đầy hạnh phúc:

- Tốt nhất là thông minh giống chàng, thoải mái hài hước, lấy cô gái yêu mến! Ừ! Cái kia… không cần hoa tâm giống chàng là tốt rồi.

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, sờ nhẹ chiếc mũi của nàng, cười nói:

- Ta nếu không phải hoa tâm, nàng thế nào lại gắn bó với ta? Như thế nào cục cưng lại đến?

- Cũng đúng, hết thảy đều là duyên phận!

Tiểu Đường muội muội cùng Tiểu Cửu tâm tình một hồi, hương vị nam nhân trên người Tiểu Cửu phảng phất, trong lòng nàng không kìm nổi xáo động. Nhìn sang hắn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi, cánh tay nhỏ bé của nàng duỗi xuống nhéo gần phía đũng quần của hắn vài cái, cảm nhận được nơi đó vô cùng to lớn lại càng thêm tiếc hận, đành ngượng ngùng nói:

- Chàng vẫn đừng nên ngủ ở đây, chàng khó chịu, thiếp cũng khó chịu. Cái đó… Tuệ Nương cũng khó chịu…

- Được rồi! Ta đây liền đi trước thôi, đỡ khiến tất cả mọi người cùng khó chịu.

Trần Tiểu Cửu hôn trán nàng, mặc áo ngủ vào lặng lẽ hướng phòng Tuệ Nương đi tới.

Tiểu Đường muội muội đóng cửa lại nằm trên giường, vuốt nhẹ chiếc bụng của mình rồi vui vẻ cười. Mang thai cục cưng thật hạnh phúc.

- Ta biết chàng sẽ tới.

Tuệ Nương đóng cửa lại, tựa như bạch tuộc ôm chặt lấy eo Tiểu Cửu cùng hắn bổ nhào lên giường. Cảm nhận được "bảo bối" của hắn đã đứng dậy, nàng cười quyến rũ nói:

- Phải chăng tiểu Đường muội đuổi chàng ra ngoài? Dục hỏa tới rồi mới tìm ta sao?

- Thế nào? Nàng đuổi ta đi ư? Ta vậy tới chỗ Đan Nhi.

Trần Tiểu Cửu làm bộ muốn đứng lên.

- Đừng…

Tuệ Nương vội vàng xoay người đè hắn xuống, thân thể mềm mại ở trên người hắn tham lam ngọ ngoạy, ánh mắt quyến rũ mê ly nói:

- Thiếp cũng lửa nóng thiêu đốt cần nước tới dập. Nhịn đã lâu vậy, chàng không biết tư vị này khó chịu biết bao nhiêu.

Nói dứt lời, liền hôn lên ngực hắn.

Không lâu sau, trong phòng vang lên từng hồi rên rỉ thật mê người, hai cỗ thân thể lửa nóng gắt gao quấn chặt một chỗ, muốn ngừng mà không được!

Tình cảm mãnh liệt đi qua, Trần Tiểu Cửu ôm thân thể đỏ ửng của Tuệ Nương, cảm thấy mỹ mãn mới hỏi tới sự tình Hàng Châu.

Tuệ Nương nói:

- Buôn bán ở Hàng Châu không cần lo lắng, thiếp cùng tiểu Đường muội đều đã sắp xếp ổn thỏa, thủy vận vẫn do Lô Sài Bổng kinh doanh, Bành Thông làm trợ thủ; dược đường do Vương Khải Niên quản lý; tơ lụa, vải vóc, đồ sứ đều nhờ vào Kỷ Đức cha của Đường muội. Kỷ Đức khôn khéo, việc buôn bán tuyệt đối không sợ lỗ vốn.

Trần Tiểu Cửu yên tâm gật đầu, thầm nghĩ Hàng Châu là đại bản doanh phát tài của mình, không thể đánh mất.

Tuệ Nương lại nói tiếp:

- Thiếp lần này đến kinh thành, dẫn theo không ít người tới. Thiếp muốn đem sự nghiệp dược đường, tơ lụa, thủy vận tiếp tục phát triển ở kinh thành. Tiểu Cửu, chàng thấy được không?

- Được! Nàng nói được là tốt rồi!

Trần Tiểu Cửu xoay người đè Tuệ Nương xuống, cười hì hì nói:

- Chăm sóc tướng công tốt, mới thật là việc tốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.