Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu vốn là muốn nói với Đan Nhi:

- Tim ta đập mạnh quá.

Đâu ngờ Đan Nhi không trong sáng, lại nghĩ tới chỗ khác.

Thấy gương mặt ngượng ngùng mê người của Đan Nhi, sắc tâm nổi lên, đem nàng kéo vào trong ngực, mới nghi ngờ nói:

- Đan Nhi ngoan, sao nàng lại ngoan ngoãn vào cùng Hoa muội muội vậy? Không hề giống với tác phong của nàng. Bình thường nàng không phải rất ghét bị dính vào ta sao?

- Biết ta ghét cái này, sao chàng còn cố tình bắt nạt ta?

Đan Nhi cảm nhận được cái cọc kia của Tiểu Cửu càng ngày càng cứng, cắm vào khe mông của mình, có một sự ngứa ngáy nói không ra, vội vàng vặn mông, chỉnh lại tư thế ngồi, mới đỏ mặt oán giận nói:

- Thế nhưng, đó là trước đây, bây giờ ta không ghét như vậy nữa.

- Tại sao bây giờ không ghét nữa?

Trần Tiểu Cửu lại truy vấn tới cùng.

Đan Nhi quay người ôm lấy cổ Trần Tiểu Cửu, khiến bộ ngực của mình áp chặt vào ngực Trần Tiểu Cửu, cảm nhận dược trái tim đập bất thường của Tiểu Cửu, cắn tai Tiểu Cửu, dịu dàng nói:

- Ta nghĩ thông rồi, chàng không ghét ta dùng roi quật vào mông chàng, ta đương nhiên cũng sẽ không ghét chàng trêu đùa ta, yêu ai yêu cả đường đi mà.

- Nếu chàng muốn thiếp và những tỉ muội khác cùng hầu hạ chàng, thiếp…thiếp cũng có thể làm, chỉ là thiếp có chút thẹn..

- Ha ha…Đan Nhi ngoan, nàng thật là ngoan! Còn ngoan hơn cả Song Nhi, nếu không phải ta vuốt mông nàng mềm mại co dãn tốt hơn Song Nhi, ta gần như nghi ngờ nàng là mạo danh Song Nhi à.

Trần Tiểu Cửu cười khoái chí.

- Hứ! Chàng ti tiện vậy sao? Thiếp đối với chàng tốt, chàng lại ra bụng tức giận, xem ra sau này thiếp vẫn phải đánh chàng.

Khuôn mặt của Đan Nhi đỏ lên, cắn vào tai Tiểu Cửu, khiến Tiểu Cửu đau tới nỗi khiến cái cọc gỗ kia suýt nữa mềm đi.

Đan Nhi quay đầu nhìn Hoa Như Ngọc đang dựa ở cửa, ánh mắt đang nhìn về phía mình và Tiểu Cửu, cắn chặt môi, hai má ửng đỏ, bộ ngực sữa nổi lên, cũng biết nàng đang thẹn thùng -------không ngờ một đại tướng quân oai phong một cõi, cũng có lúc ngượng ngùng như vậy.

- Hoa tỷ tỷ, tỷ nấp ở đó làm gì vậy?

Đan Nhi thấy Hoa Như Ngọc ngượng ngùng như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, sự ủy khuất vừa rồi biến mất, liền nói:

- Hoa tỷ tỷ qua đây đi? Đã nói là chúng ta cùng hầu Tiểu Cửu mà, sao tỷ lại cứ nhăn nhó trốn ở cửa không dám qua đây? Giết người cũng không sợ, còn sợ hầu hạ Tiểu Cửu sao?

Nàng chiếm được ưu thế trong lòng, nói rất hợp tình hợp lý, như thể nàng rất chủ động.

Hoa Như Ngọc cắn môi, rất không tình nguyện bước tới trước giường, u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, nỉ non nói:

- Muội và Đan Nhi hầu hạ huynh, rút cuộc phải làm thế nào?

Lại chịu đựng thẹn thùng, nói với Đan Nhi:

- Đan Nhi muội, muội biết không? Tỷ thì không biết, bằng không muội hầu hạ Tiểu Cửu trước, tỷ tỷ đứng ở một bên học hỏi được chứ?

- Hi hi…., Hoa tỷ tỷ cũng không biết sao?

Đan Nhi thổi phù một tiếng cười rộ lên, đắc ý nói:

- Muội và Song Nhi thường xuyên cùng hầu hạ Tiểu Cửu, Hoa tỷ tỷ, tỷ mau cởi quần áo ra đi.

- Cái này…ban ngày, thì… Nguồn: truyentop.net

Hoa Như Ngọc hai má nóng lên, tươi đẹp như hoa hồng, trầm ngâm một lúc lâu sau, mới từng chút từng chút cởi quần áo của mình ra, lộ ra một bộ ngực mê người, rúc vào lòng Tiểu Cửu, dán chặt bộ ngực đầy đặn vào Tiểu Cửu, gắt giọng:

- Đan Nhi muội muội, còn làm thế nào nữa?

- Muội dạy tỷ tỷ, tỷ tỷ không được thẹn à.

Đan Nhi mặt giáo hoảnh, rỉ vào tai Hoa Như Ngọc một lúc, Hoa Như Ngọc khó xử lắc đầu:

- Vậy sao được? Thế có thể sao? Ta chưa từng làm như vậy ? Thật ngượng chết đi được à, miệng sao có thể làm cái đó chứ ? Đan nhi muội, muội làm trước đi, tỷ xem muội làm.

Đan Nhi kéo Hoa Như Ngọc tới, che màn lại, cười nói:

- Đều là làm như vậy, Tiểu Cửu thích nhất cái đấy, tỷ là vợ cả của Trần gia, theo lý là tỷ làm trước, muội sao có thể giành sự nổi bật của tỷ chứ, hừ…, nếu tỷ ngay cả cái này cũng không dám làm, muội quyết không phục tỷ.

- Vậy…vậy được.

Hoa Như Ngọc nhìn bộ dạng híp mắt đang hưởng thụ của Tiểu Cửu, trong lòng tức giận, bàn tay nhỏ véo một cái trên lưng hắn.

Thấy hắn bị đau, vẫn cố giả chết, không khỏi cười một tiếng, thấy cái chỗ bị mình véo đỏ lên lạ thường, có chút đau lòng, lại thở dài một tiếng, nỉ non nói:

- Thôi vậy! thôi vậy! Lầy chồng theo chồng, Tiểu Cửu, sau này nếu còn dám đối xử với muội không tốt, đừng có trách cái miệng này của muội.

Nàng dùng đầu lưỡi làm ẩm một chút cái miệng phúng phính, mới đưa đầu rúi vào dưới háng Trần Tiểu Cửu, dưới sự hướng dẫn của Đan Nhi, không thành thạo mà kích động vô cùng hút vào.

Trần Tiểu Cửu lập tức cảm thấy mình bị thịt ấm áp vây lại, kỹ xảo của Hoa Như Ngọc vô cùng trúc trắc, răng dày, nhưng có thể khiến đại tướng quân….vì mình, sự kích thích bên trong khiến Tiểu Cửu như ở giữa đám mây, thoải mái tê dại vô cùng, túm lấy Đan Nhi tới trước mình, nhắm ngay cái miệng nhỏ của nàng, hôn lên rất nhiệt tình.

- Hoa Như Ngọc, Đan Nhi! Trời đã tối rồi, chúng ta có phải nên dậy rồi không? Tướng công ta sao mệt như vậy à! Đều là vì bị hai người dày vò vô độ à.

Trần Tiểu Cửu trái ôm phải ấp, ra vẻ không gì sánh bằng.

- Tiểu Cửu thối, là chàng tự tìm à, chỉ biết sỉ nhục người khác, lần này xem huynh còn có khoe khoang được nữa không? Ngay cả Hoa muội muội cũng dùng miệng giúp huynh…để huynh thấy thoải mái.

Đan Nhi đầu gối lên vai, nhướn mày nháy mắt với Hoa Như Ngọc, bỡn cợt nói:

- Hoa tỷ tỷ, kỹ xảo của tỷ không tệ, Tiểu Cửu rất hưởng thụ nha.

Hoa Như Ngọc nghĩ tới việc mình dùng miệng để phục vụ sự kích thích của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vừa thẹn vừa giận, bàn tay véo lấy eo Tiểu Cửu, cũng không để ý tới Tiểu Cửu kêu đau, cười nói rất ôn hòa với Đan Nhi:

- Đan Nhi muội, tỷ tỷ là đại tướng quân, việc dùng miệng hầu hạ Tiểu Cửu đừng nói ra ngoài, tỷ tỷ gánh không nổi sự xấu hổ đâu.

Đan Nhi cười hì hì đồng ý, hai người thân thiết như tỷ muội ruột.

- Hoa muội muội, muội véo đủ chưa, ta đau chết đi được…

Trần Tiểu Cửu thấy Hoa Như Ngọc vẫn dùng sức véo mình, giơ tay vuốt ngực Hoa Như Ngọc, ra sức bóp lại.

Nhưng cảm nhận dược sự trơn mềm nhẵn nhụi của bộ ngực, lại cũng không nỡ làm đau Hoa Như Ngọc, đành buồn bực buông tay, giận dữ nói:

- Ta không nỡ bóp muội, muội lại nỡ dùng sức véo ta, được rồi! Ta chịu đựng…

- Huynh không nỡ là đúng rồi, vừa rồi nếu còn dám véo ta, là có lỗi với cái miệng của ta.

Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, buông eo Tiểu Cửu ra, dò hỏi:

- Chúng ta dậy nhé? Không phải chàng nói có thể giúp ta thăm dò hành tung của cha ta sao? Chàng mau nói, thăm dò thế nào? Nếu chàng dám lừa ta, ta quyết không tha cho chàng, ta một phát sẽ cắn đứt cái kia của chàng.

- Ta lại không tin nàng nỡ làm! Cũng không biết ai vừa rồi còn điên cuồng liếm nó .

Trần Tiểu Cửu đoán được vẻ mặt của Hoa Như Ngọc.

- Tiểu Cửu, sao chàng không đi chết đi?

Hoa Như Ngọc tưởng Trần Tiểu Cửu lừa nàng, thở phì quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.

Trần Tiểu Cửu cười quay người Hoa Như Ngọc lại, thổi mạnh vào mũi của nàng, cười nói:

- Giận rồi à? Nàng xem bộ dạng tiểu nữ nhân như vậy, còn đâu dáng vẻ của một đại tướng quân vẫy vùng thiên hạ nữa?

- Cút! Nếu chàng là kẻ địch, ta sẽ lập tức chém đầu của huynh.

Hoa Như Ngọc giận dữ đánh vào ngực Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, ôm chặt lấy Hoa Như Ngọc và Đan Nhi, đắc ý nói:

- Ta không lừa nàng, lần này ta không chỉ có thể mời được Hoa lão tướng quân về, nói không chừng còn có thể tìm được cha của Đan Nhi nữa?

- Chàng nói gì cơ?

Hoa Như Ngọc, Đan Nhi cả hai người cùng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Kêu cái gì mà kêu? Còn kêu mê người như vậy! Khiến người ta không nghe rõ, còn tưởng chúng ta đang triền miên à.

Trần Tiểu Cửu đắc ý cười nói:

- Ta không dám lừa các nàng, tối nay ta sẽ dẫn hai nàng đi gặp một người, gã có lẽ biết điều gì đó.

- Ai? Gặp ai?

Hoa Như Ngọc, Đan Nhi đồng thanh hỏi.

- Nguyễn Lương.

Trần Tiểu Cửu thản nhiên trả lời,

- Bây giờ sao? tiểu Tiểu Cửu của ta đã ăn no rồi, nhưng Tiểu Cửu ta còn đang đói, chúng ta đi ăn cơm trước, lãng mạn một chút, buổi tối phải đi đe dọa Nguyễn Lương.

- Không…nên mời ông ta tới phủ chúng ta, mới không có gì tốt bằng, tác chiến trên sân nhà, khí thế dũng mãnh! Cái đó, bữa tối không cần ăn rồi, đói một lát đi.

Nguyễn Lương cảm thấy mình thật quá may mắn.

Lúc đầu mới vào Đại Yến, sau đó thấy ba bên Đột Quyết, Uy quốc và Định Nam vương liên hợp lại, khiến Viên Trác Kiến giết tới phải bỏ áo giáp, trong lòng hối hận tới chết khiếp – Sớm biết Đại Yến vô dụng như vậy, vậy hoàn toàn đầu hàng Định Nam vương là được rồi, tại sao phải rước họa vào thân chứ?

Nhưng, khi đội ngũ bí mật của Hoa Như Ngọc vừa ra trận, đầy phong cách quét ngang tất cả mọi quỷ xà thần, huyết áp của gã bỗng cao lên, vừa khâm phục sự nhìn ra trông rộng của mình.

Sau khi thấy thực lực thực sự của Đại Yến, trái tim bất an của gã cuối cùng cũng trẫn tĩnh lại, từ nay về sau, gã phải xoay quanh Đại Yến vài ngày, nhân cơ hội thắt chặt cảm tình giữa đại ca và tiểu đệ.

Sau khi nhận được thiệp mời của Trần Tiểu Cửu, Nguyễn Lương liền mang lễ vật tới, vội vội vàng vàng chạy tới Trần phủ, thầm nghĩ Trần Tiểu Cửu là trọng thần của hoàng đế Đại Yến, nịnh bợ tốt Trần Tiểu Cửu, vậy thì đợi uống thuốc an thần, không cần sợ hãi gì nữa.

Kiệu của Nguyễn Lương vừa tối cổng, từ cửa sổ liền phát hiện Trần Tiểu Cửu đang đứng ở ngoài cửa lớn, cười nhẹ nhàng nghênh đón mình, trong lòng chợt cảm thấy cảm động, hưng phấn vô cùng, vội ra hiệu hạ kiệu, chắp tay thi lễ với Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cười đỡ cánh tay của Nguyễn Lương, sang sảng nói:

- Nguyễn thừa tướng, hôm nay là gia yến, trong lòng ta coi ông là bạn, ông nhất định chớ thấy gò bó, tới đây, mau lên.

Gia Yến? Bằng hữu?

Vừa nghe Trần Tiểu Cửu nói như vậy, Nguyễn Lương mừng rỡ như sắp lên trời: Trần Tiểu Cửu không ngờ lại coi ta là bằng hữu, ha ha…, có bằng hữu lợi hại như vậy, thật là mừng.

Trần Tiểu Cửu nhiệt tình kéo tay Nguyễn Lương, đưa gã vào đại sảnh, lại gọi Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi lần lượt đi ra – giới thiệu với Nguyễn Lương.

Nguyễn Lương nhìn các cô gái xinh đẹp động lòng người, vừa quyến rũ, vừa đáng yêu, vừa linh động, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng, vội tán dương nói:

- Trần Tiểu Cửu và chư vị phu nhân, thật là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp! Trần đại nhân trong một nhà có quan văn, có thương nhân, có nữ nhi giang hồ, lại có một nữ võ tướng, chẳng phải là tận thiện tận mỹ sao?

- Ha ha…Nguyễn thừa tướng, ông thật biết thuật xem tướng à!

Trần Tiểu Cửu khéo léo vỗ tay, Hoa Như Ngọc một thân áo gấm, tư thế hiên ngang bước ra từ trong phòng, chắp tay hướng về Nguyễn Lương nói:

- Trấn quốc đại tướng quân Hoa Như Ngọc, bái kiến Nguyễn thừa tướng.

- À? Cái này..rút cuộc là chuyện gì?

Nguyễn Lương vội vàng đáp lễ lại Hoa Như Ngọc, quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, hỏi:

- Trần đại nhân, không phải đại nhân nói hôm nay là gia yến sao? Sao lại có Hoa tướng quân ở đây?

Trần Tiểu Cửu đắc ý cười, kéo tay Hoa Như Ngọc, vui thích nói:

- Hoa tướng quân là vợ ta.

Hả?

Nguyễn Lương giật mình kinh ngạc, sững sờ một chỗ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.