Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu không có thời gian cùng các nữ nhân náo nhiệt, vừa vặn thấy đám năm người Anh Mộc chạy tới, hắn cười cười vuốt bả vai của năm đại hán, trêu ghẹo nói:

- Các ngươi lúc này tới làm gì, có phải ăn cơm trưa rèn luyện cho rắn chắc như thế này chăng? Muốn ăn bao nhiêu đây, ta có thể cung cấp không nổi đó.

Anh Mộc ngượng ngùng cười cười:

- Cửu ca cung cấp không nổi, chúng ta đang đi Diệp phủ, Diệp phủ nhà lớn nghiệp lớn, cái gì cũng cung cấp rất tốt.

Cao Cung rống lên cười ngặt nghẽo:

- Đúng vậy Cửu ca, nghe nói còn có Nguyệt Nương làm súp ăn rất ngon, Cửu ca nhất định là uống không ít đi. Chúng ta năm người cũng muốn uống một chút, bồi bổ thân thể mình.

Đan Nhi vừa nghe đến Nguyệt Nương, tức giận đánh tới một chỗ, chỉ vào Cao Cung, nổi giận mắng:

- Ngươi uống cái rắm, béo giống như bí đao vẫn không biết đường giảm béo.

- Đại … đại tẩu.

Cao Cung đối với Đan Nhi khá sợ hãi, ngượng ngùng cười nói:

- Ta hiện tại tốt xấu cũng là tham tướng rồi, ngay trước mặt Hoa tướng quân, có thể hay không đừng gọi ngoại hiệu "quả bí lùn"của ta.

Đan Nhi, Song Nhi, Chu Mị Nhi, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng ôm bụng cười lớn, khiến gò má của Cao Cung đỏ bừng, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.

Trần Tiểu Cửu lại cười nói:

- Cao Cung nói không sai, chúng ta vừa lúc muốn đi tới Diệp phủ. Hiện tại chúng ta liền đi, tới ăn chết gã.

Cả đám trùng trùng điệp điệp, thẳng hướng Diệp phủ mà tới. Trần Tiểu Cửu lại vừa vặn nhìn thấy Lý Nhạc Thanh từ góc rẽ chui ra, cũng nhằm tới hướng Diệp phủ. Mặt hắn nhất thời đỏ bừng, quá khéo rồi, đúng lúc quá đi thôi.

Trần Tiểu Cửu cả đám nhiều người, Lý Nhạc Thanh xa xa liền trông thấy. nàng cảm thấy mình trộm nam nhân của người khác, trong lòng áy náy, không dám cùng Đan Nhi, Song Nhi, Mị Nhi đối diện. Nhất là không dám đối diện cùng Đan Nhi nhanh mồm nhanh miệng. Trầm ngâm nửa ngày, thừa dịp không ai phát hiện, liền quay đầu trở về.

Cao Cung rống lớn:

- Ai ngươi xem đấy không phải là Nguyệt Nương sao? Nguyệt Nương… ngươi đừng chạy, Cửu ca ta ở chỗ này.

Trần Tiểu Cửu tức giận nâng chân một cước đá Cao Cung ngã xuống, sẵng giọng:

- Ngươi không nói lời nào, không ai bảo ngươi câm đâu.

Cao Cung nhìn con chiến mã dưới háng bị đá xuống, rốt cuộc duỗi thẳng eo, hí dài một tiếng, rất đắc ý…

Lý Nhạc Thanh không còn cách nào, đành lắp bắp trở về, thấy ánh mắt chúng nữ quyến nhìn sang phức tạp, vội vàng đem đồ ăn trong tay bưng lên, giải thích nói:

- Diệp Các lão thích uống súp, ta là muốn đưa tới.

Đan Nhi miệng lưỡi bén nhọn, tiếp lời nói:

- Tiểu Cửu, ngươi có phải không cũng muốn uống súp này. Tới thật khéo, sớm không tặng, muộn không tặng, cố tình lúc này đưa tới.

Lý Nhạc Thanh hai má ửng đỏ, giống như quả hồng chín thật mê người, cúi đầu tay xoắn chặt, cũng không giải thích.

Hoa Như Ngọc thúc ngựa lập tức đi tới trước mặt Lý Nguyệt Thanh, roi ngựa khẽ run, anh khí bức người nói:

- Ngươi chính là Lý Nhạc Thanh.

Lý Nhạc Thanh nhìn Hoa Như Ngọc trương ra tư thế hiên ngang, cũng đoán được thân phận của nàng, cười cười, khiêm tốn nhẹ nhàng nói:

- Ngươi chắc là Hoa tướng quân. Đại danh của ngươi sớm đã nghe qua, cso teher lấy nữ nhân, làm việc nam nhân mới có thể làm, vì nước giết địch, ta rất hâm mộ… nhưng cũng chỉ là hâm mộ thôi.

Đan Nhi khinh thường nói:

- Miệng thực ngọt, cũng giống như đường mật … Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Song Nhi liếc mắt nhìn Đan Nhi một cái, cất giọng êm ái:

- Tỷ tỷ, tỷ nói ít đi một câu, cũng không ai nói tỷ câm đâu.

Trong đôi mắt Hoa Như Ngọc bắn ra hào quang kinh người, nhìn Lý Nhạc Thanh mặc dù nhu nhược lại không chút e dè, đột nhiên kéo cổ tay nàng, sang sảng cười nói:

- Nguyệt Nương so với ta còn lớn hơn đi, cứ gọi ta Hoa muội là được rồi. Giờ cũng không phải trong quân, gọi tướng quân nghe xa lạ biết bao.

- A… cái này… cái này không tốt.

Lý Nhạc Thanh trong mắt hàm chứa kinh ngạc, trong lúc nhất thời ngược lại không hiểu Hoa Như Ngọc sao lại nhiệt tình như vậy. Trong lời đồn đại, Hoa Như Ngọc ghen dữ nhất, hôm nay vừa thấy, lại có chút "hữu danh vô thực", sẽ không phải bí mật ẩn chứa dã tâm gì chứ.

Trần Tiểu Cửu lại vô cùng cao hứng, mặt mày hớn hở nói:

- Có gì không tốt, gọi muội muội mới thân thiết.

Đan Nhi thực hận không thể đem miệng Tiểu Cửu xé ra, cũng không hiểu Hoa Như Ngọc làm sao lại "chiếu cố" Lý Nhạc Thanh như vậy. Người này rõ ràng là đi ngược đường, lẽ ra phải cùng chung mối thù với mình, đem nàng ta đuổi đi, vậy sao lại "dẫn sói vào nhà" rồi.

Diệp Ngâm Phong nghe được động tĩnh, liền ra đón. Chung Bân cũng cùng Diệp Ngâm Phong đi ra, hai người cùng Hoa Như Ngọc theo quy củ đồng điện vi thần, gặp liền thi lễ, lại cùng hàn huyên một chút liền dẫn mọi người đi vào trong phủ.

Hôm nay Diệp Ngâm Phong chuẩn bị rượu ngon món ngon, vì Hoa Như Ngọc đón gió tẩy trần.

Một bàn lớn bày thật nhiều rượu cùng thức ăn ngon, ăn vô cùng thoải mái, duy nhất mỗi loại không đủ chính là Đan Nhi không ngừng chèn ép Nguyệt Nương, mà Hoa Như Ngọc ngược lại thần kỳ đối với Nguyệt Nương rất bảo vê. Đan Nhi và Hoa Như Ngọc hai người giương thương múa kiếm, đánh tới đánh lui, nhưng thật ra rất có ý tứ

Cơm nước no nê, một loạt nữ quyến muốn tới hậu hoa viên du xuân, Hoa Như Ngọc kéo Nguyệt Nương cũng muốn cùng đi.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Hoa muội muội nàng nên ở lại, chúng ta còn có chuyện nghiêm túc cần bàn.

Đan Nhi bĩu môi:

- Thật giống như đám chúng ta đi ra dường như làm chuyện không đứng đắn.

Nói xong liền kéo Song Nhi, Chu Mị Nhi ra ngoài.

Chu Mị Nhi ngẫm nghĩ một chút, lôi kéo Lý Nhạc Thanh, cười nói:

- Nguyệt Nương, ngươi ở lại đây cũng không có ý nghĩa, chúng ta cùng đi chứ.

Nguyệt Nương mím môi phấn, u oán nói:

- Ta vẫn không nên đi, lát còn phải dọn bàn một chút.

- Tại sao không cùng đi chứ, tỷ cũng không phải nha hoàn.

Hoa Như Ngọc đem Nguyệt Nương đẩy đi, lại dặn dò:

- Ai dám bắt nạt tỷ, tỷ tìm ta, ta giúp tỷ ức hiếp ngược kẻ đó.

Đan Nhi tức giận bĩu môi mỏng, hướng Hoa Như Ngọc làm mặt quỷ, mới cùng mọi người rời đi.

- Tiểu Cửu, chàng đưa ta tới chỗ đất trống làm gì, có gì hay mà xem.

Hoa Như Ngọc nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Tiểu Cửu, trong lòng hết sức tò mò.

Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, Chung Bân ba người cười thần bí, lại không nói cùng nàng một lời.

Hoa Như Ngọc, năm người tổ Anh Mộc cùng hai vị hòa thượng không hiểu ra sao.

Mảnh hậu hoa viên bí ẩn này, chính là nơi Paco người Tây Dương ở, từ sau khi Thôi Châu Bình rời tới Ninh đo nhậm chức, Paco đành biến "tương tư" làm phấn đấu, trợ giúp Trần Tiểu Cửu nghiên cứu chế tạo thuốc nổ, hơn nữa nhân gặp việc vui tinh thần phấn khích, thành quả tương đối khá.

- Trần đại nhân… ngươi… Ngươi rốt cuộc đã tới.

Paco lúc này cũng biết một vài câu Hán ngữ đơn giản, nhưng thực sự giao lưu cũng vẫn khó khăn. Bởi vậy, y ngoại trừ cùng Thôi Châu Bình tâm đầu ý hợp, cùng chỉ có thể cùng Trần Tiểu Cửu trao đổi một phen.

- Paco tiên sinh, cũng chuẩn bị xong chưa?

Trần Tiểu Cửu nói thẳng, bức thiết muốn xem cảnh tượng ầm ĩ một chút.

- Trần tiên sinh, ta đương nhiên là chuẩn bị xong, chỉ có điều… chỉ có điều Thôi huynh đi Ninh Đô, không biết khi nào mới trở về.

Paco mang bộ mặt sầu thảm, vô cùng vắng lặng.

Trần Tiểu Cửu nhướn mày nháy mắt nói:

- Paco tiên sinh không cần phiền não, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ của ta, tin tưởng Thôi công tử rất nhanh liền trở lại gặp ngươi.

- Thật vậy chăng. Vậy cũng thật tốt quá. Đến đây đi Trần đại nhân, ta cho ngài xem một vài thành quả mới nhất của ta.

Paco vẻ mặt hưng phấn, cố hết sức cầm súng kíp, lại mang theo một cái túi vải, cùng đám Trần Tiểu Cửu đi tới phía hậu viện.

Không thể không nói sức mạnh của tình yêu vĩ đại như vậy.

Trần Tiểu Cửu nói một câu Thôi Châu Bình, liền khiến Paco tự như đánh máu gà tràn đầy hưng phấn. Đây thật khiến cho người ta nhất định phải suy nghĩ.

So với việc Trần Tiểu Cửu hoang mang, Hoa Như Ngọc càng thêm cảm thấy không thể tin nổi lời nói của người Tây Dương này, nhìn cái ống sắt đen nhanh càng không thể không suy nghĩ.

Diệp Ngâm Phong sớm đã bố trí một mảnh đất rộng cách xa 50m, dựng lên một tấm ván gỗ, hơn nữa dùng một khung sắt cố định rất chắc chắn.

- Đây rốt cuộc là muốn làm gì?

Hoa Như Ngọc nhìn thấy Paco mở gói lớn ra, lấy một quả trứng sắt, đem thuốc tán mịn, không ngờ càng đem ống sắt đẩy ra, lại đem trứng sắt cùng đám thuộc mịn đặt vào trong ống sắt đó.

Trần Tiểu Cửu không để ý tới Hoa Như Ngọc, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Paco, nhíu mi nói:

- hệ số An Nam Tú toàn đủ khoảng cách 50m sao, vẫn có uy lực chứ?

Paco tự hào gật đầu:

- An toàn tuyệt không thành vấn đề, đây là thuốc do ta mới cải tiến, Trần đại nhân, ngài xem tốt lắm, ta muốn thử uy lực của nó một chút.

Y cầm súng kíp lên, nhắm hướng ván gỗ cách xa khoảng 50m kia, bóp cái chốt sắt phía dưới.

Đoàng.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc…

Chỗ miệng ống sắt của súng xông ra một ngọn lửa, làn khói nhẹ nhàng lượn bay.

Gần như trong nháy mắt, chỗ ván gỗ xa xa xảy ra va chạm, vừa rồi còn là một ván gỗ hoàn hảo, giờ phút này đã bị phá nát thành từng mảnh nhỏ, vỡ tan tành.

Diệp Ngâm Phong, Chung Bân đã từng chứng kiến uy lực của súng kíp trước khi được cải tiến, thấy một lần. Mặc dù cảm thấy rất thần kỳ, nhưng ngược lại không cảm thấy bất ngờ.

Mà Hoa Như Ngọc là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi trợn mắt há mồm. Đây rốt cuộc là đồ vật gì, không ngờ uy lực lớn như vậy.

Trần Tiểu Cửu sờ nhẹ cái mũi xinh đẹp tinh xảo của nàng, giải thích nói:

- Thứ đồ chơi này từ Tây Dương tới, gọi là súng, bên trong có thuốc bột gọi là thuốc nổ.

Hoa Như Ngọc lúc này mới từ trong cực độ khiếp sợ hiểu được, mắt nhìn thấy khẩu súng vẫn đang nhả ra làn khói xanh, nhưng trong lòng suy nghĩ:

- Thứ này uy lực thật lớn, nếu dùng trên chiến trường để giết địch, chẳng phải sẽ ngăn cản được một lượng lớn sao.

Trần Tiểu Cửu nhìn ra tâm tư của Hoa Như Ngọc, cười nói:

- Nàng đừng thấy thứ đồ chơi này có uy lực lớn, thật ra khuyết điểm nhiều hơn, rất không thực dụng. Tính an toàn, tính ổn định đều cần kiểm tra, hơn nữa mưa dầm mấy ngày liền, lại thành vô dụng. Giá trị chế tạo cũng cao hơn, lại không thể tự mình làm ra, ai… Ta đang muốn tìm phương pháp xử lý có thể trang bị một lượng lớn.

Trần Tiểu Cửu chỉ dặn dò tâm phúc đem tấm ván gỗ bị phá nát tới, nhìn chằm chằm lỗ thủng kinh khủng kia, nói với Paco:

- Uy lực so với trước kia tuy rằng lớn hơn, chỉ có điều hệ thống an toàn như thế nào?

Paco vỗ ngực nói:

- Hệ số an toàn tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng, thuốc nổ này chi phí chế tạo rất cao, sợ ẩm ướt, sợ thấm nước, lại thêm một đặc điểm, thuốc nổ vận chuyển đặc biệt chậm, hơn nữa sau khi bắn ra, nòng súng rất nóng, cần làm lạnh lâu mới có thể bắn phát thứ hai. Cho nên, trên chiến trường thực chiến, vẫn là không dùng được.

Trần Tiểu Cửu đương nhiên rõ ràng khuyết điểm trong đó. Thời đại này công nghệ rèn cũng chưa thể tận thiện tận mỹ. Nòng súng đương nhiên chịu không được sức bắn liên tục, nhưng… cái đồ chơi này đúng là vẫn còn dùng để thủ được.

Hắn khẽ an ủi Paco, liền dẫn mọi người lần nữa trở lại phòng nghị sự.

Mỗi người đều uống qua một tuần trà, Trần Tiểu Cửu mới nói với Hoa Như Ngọc:

- Nàng mu chóng điều tới đây đội ngũ năm trăm người, cho bọn họ học sử dụng thuần thục kỹ thuật và đấu pháp súng, nhưng nhớ rõ phải giữ bí mật.

Hoa Như Ngọc kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Trần Tiểu Cửu vỗ bàn "ba" một cái, hừ giọng:

- Đứa con trai chó má của Định Nam Vương câu kết cùng ba nước Uy quốc, Đột Quyết, An Nam đến đoạt lão bà của ta. Ta sao có thể tha cho y, đương nhiên muốn dùng súng đánh tan xác nó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.