Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu không nóng không vội, chỉ nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Tiêu thừa tướng vì sao cảm thấy không ổn? Vẫn xin ngài chỉ điểm một chút.

Hắn sớm đã dự đoán Tiêu thừa tướng sẽ không đồng ý việc này, trong lòng cũng có đối sách, cho nên cũng không cảm thấy bối rối.

Tiêu thừa tướng thật sự bị chủ ý cùi bắp hão huyền của Trần Tiểu Cửu khiến cho sợ hãi, cho dù liều mạng, lão cũng không thể đồng ý cách làm của tên Trần Tiểu Cửu khốn kiếp kia.

Thứ nhất, nội khố là khối lượng tài sản khổng lồ do nội bộ hoàng gia chống chế, đều nằm trong tay Hoàng thái phi, chính là trong tay đường muội của lão, cũng liền đảm bảo tính nhất quán sở hữu tài sản. Hàng năm không chỉ có 20% tiền phải nộp vào nội khố, còn có 10% mỡ béo cũng bí mật được thu vào. Giờ sao có thể để cho người khác chấm mút miếng ngon này chứ?

Thứ hai, Tiêu thừa tướng chính mình hiểu rất rõ, địa vị của mình sở dĩ được củng cố như vậy, chính là vì đại bộ phận đại thần trong triều luôn xoay quanh mình như các vì sao xoay quanh mặt trăng. Mà nguyên nhân căn bản những vì sao này xoay quanh mặt trăng, chính bởi mình nắm quyền quản lý nội khố, nắm trong tay một khối tài sản khổng lồ.

Mà hễ đại thần nào phụ thuộc vào mình, hoặc nhiều hoặc ít từ trong nội khố đều chiếm được chút ưu đãi, đợi gắn bó chặt chẽ cùng mình, sẽ càng thêm ngoan ngoãn nghe lệnh của mình.

Nhưng Tiểu Cửu thiết lập "nhị khố" (nội khố thứ hai),lại đem nội khố duy nhất mở rộng thành hai nội khố, không chỉ chia sẻ một nửa quyền sở hữu tài sản, hơn nữa còn khiến đám sâu mọt phụ thuộc vào mình từ từ bị hấp dẫn qua, khiến cho quyền lợi của mình dần dần bị thu hẹp.

Mưu kế âm hiểm như vậy, Tiêu thừa tướng nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra được, sao có thể đồng ý.

Tiêu thừa tướng cân nhắc lời nói, hướng Hoàng thượng trần tình:

- Khởi tấu Hoàng thượng, thiết lập nội khố, là do tổ tiên Tiên hoàng truyền lại, định ra quy củ, chỉ có thể do Hoàng hậu, Hoàng thái hậu và người chí thân đảm nhiệm.

- Bởi vì Hoàng hậu "hoăng" (mất sớm),Hoàng thượng không lập Hậu, lúc này quyền quản lý nội khố mới do Hoàng thái phi nắm giữ. Nhưng nếu dựa theo lời Trần thượng thư nói, lập ra "Nhị khố", cũng nên dựa theo quy củ cũ, do Hoàng thái phi quản lý, sao có thể để người ngoài tranh đoạt quyền lợi được?

Diệp Ngâm Phong ép hỏi:

- Thiên Vũ công chúa chính là viên ngọc quý trên tay Hoàng thượng, há có thể coi là người ngoài sao?

Tiêu thừa tướng cười lạnh nói:

- Nội khố chính là sở hữu của hoàng tộc, Thiên Vũ công chúa đã cùng con trai Định Nam Vương định ra quan hệ thông gia, chỉ còn chờ dịp liền gả đi. Một khi đã gả đi rồi, liền trở thành người ngoài. Tài sản hoàng tộc sao có thể để người ngoài nắm giữ trong tay? Cho nên, thần trộm thấy việc này không thể được.

Diệp Ngâm Phong nghẹn cứng họng, trong nhất thời không nghĩ được cách nào phản bác.

Trần Tiểu Cửu cũng không tức giận, cười hỏi Tiêu thừa tướng:

- Vậy ngài nghĩ xem thúc đẩy giao dịch cùng người Tây Dương nên làm thế nào?

- Việc này…

Tiêu thừa tướng cân nhắc một chút, lạnh mặt nói:

- Để đảm bảo tính duy nhất, đặc quyền của nội khố, cho dù không cùng người Tây Dương buôn bán, cũng không thể phá hỏng quy củ trong cung, cũng không thể để người ngoài tranh đoạt tài sản của hoàng tộc.

Trần Tiểu Cửu gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Lời của Tiêu thừa tướng chính là lời của lão thành mưu quốc, Tiểu Cửu rất đồng tình! Một khi đã như vậy, việc đó cứ dựa theo ý tứ của Tiêu thừa tướng mà xử lý.

Tiêu thừa tướng nghĩ rằng Tiểu Cửu đã nhận thua, rốt cục yên lòng, thầm nghĩ: gừng càng già càng cay, ngươi miệng còn hôi sữa, dựa vào cái gì mà đòi đấu cùng ta chứ?

Không nghĩ rằng Trần Tiểu Cửu lại hướng Hoàng thượng nói:

- Tuy nhiên, Tiểu Cửu nghĩ rằng, việc nội khố còn có rất nhiều nghi vấn khó giải quyết. Vừa vặn mười hai tên đại thương gia kia còn đây, liền đem bọn họ truyền lên kể lại tỉ mỉ mọi chuyện một chút. Mặt khác, về vụ án Dương Mạc Phong tham ô, Tiểu Cửu nghĩ Dương Mạc Phong cũng chưa hoàn toàn nói thật, hẳn là nên cẩn thận nghe lại mười hai tên đại thương gia kể lại. Cũng muốn hỏi rõ ràng bọn họ phải chăng thống nhất lời khai để bao che cho người nào không thể chọc đến.

- Còn nữa, Tiểu Cửu cẩn thận suy nghĩ một chút, thấy đem Dương Mạc Phong giao cho Tam pháp ti dường như có chút gấp gáp, trước tiên nên giao cho Đại Lý Tự thụ hình, nghiêm khắc thẩm vấn thêm, thỏa đáng mới chuyển giao sang cho Tam pháp ti.

Tiêu thừa tướng hoảng sợ, ánh mắt co giật: Trần Tiểu Cửu thằng nhãi này giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc lộ ra rồi, lại dám giáp mặt uy hiếp ta?

Lão vội vàng ngăn lại nói:

- Việc nội khố đã giải quyết, như thế nào lại muốn nảy sinh việc không đâu? Hoàng thượng trăm công ngàn việc, lại có bệnh nhẹ trong người, đâu có tinh lực quản những việc nhỏ nhặt như vậy?

Lão đang nói chuyện, Diệp Ngâm Phong lại chạy ra ngoài, đem mười hai tên đại thương gia truyền vào, cũng không để ý tới sắc mặt Tiêu thừa tướng có bao nhiêu khó coi, uy nghiêm nói:

- Các ngươi đám gian thương này, ta ban đầu nghĩ đám người các ngươi đáng thương, mới hao hết miệng lưỡi biện hộ giúp các ngươi. Nào ngờ các ngươi dám can đảm dối gạt ta? Dám cả gan bao che thủ phạm chính nhận hối lộ sao? Các ngươi nói thật cho ta, bằng không, ta cho thị vệ khiến đầu các ngươi rơi xuống đất.

Tiêu thừa tướng dọa phải chết, nhìn Bành Đức Tài liền muốn mở miệng há mồm, lão lấy tốc độ của báo xông lên, một cái tát rơi trên mặt Bành Đức Tài, khiến lời ông ta mới tuôn đến cổ họng vội vàng nuốt trở lại.

Diệp Ngâm Phong cười lạnh nói:

- Tiêu đại nhân, ngài đây là thế nào? Làm sao vô duyên vô cớ đánh Bành Đức Tài?

- Cái này…

Tiêu thừa tướng nén chịu tức giận, ngượng ngùng nói:

- Bản tướng thế mới biết, Bành Đức Tài cả gan làm loạn, lại dám nói dối, nhất thời tức giận, khó tránh khỏi động tay động chân. Ai da! Cơn giận của ta bây giờ, cuối cùng là lớn hơn rất nhiều.

Trần Tiểu Cửu cười nhìn Tiêu thừa tướng, lạnh nhạt nói:

- Tiêu thừa tướng, việc nội khố đó đến giờ nên làm thế nào cho phải? Cũng vậy, ta đem đám người Bành Đức Tài mang về thẩm vấn, tin tưởng nhất định sẽ đem đại nhân vật nổi tiếng sau màn lôi ra ánh sáng.

- Chậm đã!

Tiêu thừa tướng cũng biết mình bị Trần Tiểu Cửu bức cho không còn đường lui. Cho dù sự việc đã bại lộ, lão gắng gượng chống đỡ, Hoàng thượng cũng không thấy được dám đem mình làm thành thế nào!

Nhưng, cho dù có khả năng bị đem ra sửa trị, lão cũng không có gan đánh cuộc!

Tiêu thừa tướng cân nhắc thật lâu, mới cười nói:

- Nhưng thương nhân này cũng là những kẻ đáng thương, đừng luôn ức hiếp bọn họ như vậy. Còn nữa, chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết chuyện giao dịch với người nước ngoài, những chuyện khác, vẫn là đợi có thời gian rảnh rỗi, hãy xử lý tiếp.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Sự tình nhị khố đã bị Tiêu thừa tướng bác bỏ, ta nhàn rỗi nhàm chán, vẫn là nên thẩm vấn đám thương nhân này đi?

- Ai… Về việc nhị khố, bản tướng vừa rồi có suy nghĩ một chút, thật ra cũng rất có khả năng.

Tiêu thừa tướng đành để cho Tiểu Cửu nắm mũi dắt đi, trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải ngụy trang ra một bộ mặt tươi cười, hòa ái nói:

- Nội khố hiện tại đang trong giai đoạn đình trệ, nếu thiết lập ra nhị khố, thật sự có thể thúc đẩy việc giao dịch cùng người nước ngoài, nhưng thật ra lợi lớn hơn hại, có thể thử một lần. Chẳng qua bản tướng có chút nghi vấn, muốn Trần thượng thư chỉ rõ.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Cứ nói đừng ngại.

Tiêu thừa tướng sa sầm nét mặt, trịnh trọng nói:

- Hiện tại thiết lập nhị khố, chỉ là tính chất tạm thời, vẫn không hợp đạo lý, cần thận trọng suy tính. Nhưng có điều, vẫn cần xác định tiếp, tứ đại thương gia Giang Chiết đó nếu không thúc đẩy giao dịch cùng người nước ngoài, cũng không cấp cho triều đình 20% tiền kia, vậy nhị khố căn bản không cần tồn tại, nhất định phải giải tán.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:

- Tiêu thừa tướng, ta đáp ứng điều kiện này của ngài. Tuy nhiên, hướng triều đình nộp 20% thuế vụ, thật sự là quá ít, ta nhất định sẽ thúc đẩy tứ đại tài đoàn Giang Chiết nộp 30% tiền thuế, mới có thể hài lòng. Nếu không ta từ quan quy ẩn, tuyệt không xuất sĩ!

- Tiểu Cửu… ngươi…

Diệp Ngâm Phong biến sắc, muốn ngăn cản, nhưng đã chậm.

- Cái gì? Giao ra 30% ư?

Tiêu thừa tướng hơi sửng sốt, cười ha hả nói:

- Trần thượng thư, ngươi hẳn là đang mạnh miệng nói vu vơ, ai sẽ tin tưởng chứ?

Trần Tiểu Cửu lạnh nhạt nói:

- Ta nguyện ý lập văn thư, cùng Tiêu thừa tướng đánh cuộc một phen. Nếu ta thua, tình nguyện từ quan quy ẩn, nhưng nếu ta thắng, Tiêu thừa tướng nên cho ta chỗ tốt thế nào?

- Việc này…

Tiêu thừa tướng có chút do dự, ngược lại không biết nên cho Tiểu Cửu lợi ít gì.

Trầm mặc hồi lâu lão Hoàng đế lại đột nhiên ho khan vài tiếng, chỉ vào Trần Tiểu Cửu nói:

- Trẫm thay Thừa tướng ban thưởng đi, chỉ cần Trần ái khanh có thể hoàn thành chuyện tốt này, liền minh chứng tài năng thống trị phi phàm của Trần ái khanh. Trẫm liền đặc biệt đề bạt ngươi tiến vào nội các, ngươi nghĩ như thế nào?

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Đa tạ Hoàng thượng ưu ái, chỉ e Tiêu thừa tướng không dám đánh cuộc thôi.

- Dám? Như thế nào không dám?

Tiêu thừa tướng kết luận Tiểu Cửu chỉ là mạnh miệng, sao sẽ bị hắn hù sợ. Đợi cung nữ đem văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực) lên, Tiêu thừa tướng liền vội vàng bảo Trần Tiểu Cửu, lão HOàng đế chia nhau viết lên tên của mình, lưu làm chứng cứ.

Tiêu thừa tướng đem "chứng cứ" đặt vào trong tay áo, mới hướng Trần Tiểu Cửu ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Trần thượng thư, bản tướng xin đợi tin lành.

Rồi quay sang Hoàng thượng nói:

- Đặc sứ Định Nam Vương Phòng Linh còn đang đợi thần dự tiệc, thương lượng chuyện nộp thuế, thần xin cáo lui trước.

Đợi Tiêu thừa tướng đi rồi, lão Hoàng đế nhìn Trần Tiểu Cửu, cười khổ nói:

- Tiểu Cửu, ngươi cũng thật biết gây chuyện, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể lật tay thành mây, thúc đẩy tứ đại tài đoàn Giang Chiết nộp cho triều đình 30% thuế, cùng người nước ngoài tiến hành giao dịch hay sao? Một khi thất bại, hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi, trẫm lột triều phục của ngươi ngươi liền có thể tự do, nhưng trẫm ngược lại liền mất đi một cánh tay.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả, nói chuyện với lão Hoàng đế không phân lớn nhỏ, chỉ vào Diệp Ngâm Phong, cười nói:

- Hoàng thượng có Diệp đại nhân phụ tá, chi bằng yên tâm. Mặc dù một bàn tay của Diệp đại nhân, cũng có thể chống đến một ngày trời nắng ráo.

Diệp Ngâm Phong mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng có chút đắc ý!

- Ai! Chỉ mong lần này kế hoạch của Trần Tiểu Cửu có thể thành công.

Lão Hoàng đế ho khan nặng nề vài tiếng, chỉ vào Diệp Ngâm Phong, cất cao giọng nói:

- Ngươi cần chuẩn bị vẹn toàn, nếu Tiểu Cửu không thành công, cho dù là lừa gạt… cũng phải trợ giúp hắn hoàn thành kế hoạch này. Bằng không, khi Tiểu Cửu cởi triều phục, về nhà thanh nhàn qua ngày, tổn thất không phải là Trẫm sao?

Diệp Ngâm Phong ý cười đầy mặt, gật đầu đáp ứng.

Viên Trác Kiến, Tiêu thừa tướng đang cưỡi ngựa, chạy về phía Minh Nguyệt lâu!

Dọc đường đi, Viên Trác Kiến trầm mặc không nói, dường như đang nghĩ việc gì khó nói.

Tiêu thừa tướng hỏi, Viên Trác Kiến lo lắng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

- Trần Tiểu Cửu gian xảo giả dối, mưu ma chước quỷ, tại hạ hoài nghi hắn lấy việc từ quan trao đổi tiến vào nội các là một âm mưu. Nói không chừng Hoàng thượng và Trần Tiểu Cửu đã thương lượng tốt rồi, cho dù làm giả, cũng muốn đem Trần Tiểu Cửu tiến vào nội các.

Tiêu thừa tướng sửng sốt nửa ngày, cười nhạt một chút:

- Hừ! Đợi ta sử dụng bản lĩnh, Hoàng thượng cho dù muốn giúp đỡ, chỉ e cũng hữu tâm vô lực thôi. Đi, ta trước tiên cùng Phòng Linh tiên sinh tìm cách tốt một chút. Gã quỷ kế đa đoan, ắt sẽ có biện pháp ứng đối.

Hai người đánh ngựa mà đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.