Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu lúc này đột nhiên cảm giác được biết được một ngoại ngữ là quan trọng đến mức nào.

Chỉ cần mình là người duy nhất hiểu được thứ ngôn ngữ lạ kia, đôi mắt, cái tai cái miệng của chính mình lập tức trở thành cơ hội kiếm lợi, chính là đạo lý này đây.

- Đại ca, tối nay chúng ta luân phiên hành động, hai tên phiên dịch gà mờ trong Lễ Bộ kia, liền giao cho đại ca tự mình xử lý, năm tên thông dịch trong dịch quán, liền để cho ta đối phó đi!

Diệp Ngâm Phong cười sâu xa khó hiểu:

- Nhị đệ, ngươi… Có được hay không? Chẳng bằng đều giao hết cho ta, mấy chuyện nhỏ này, ta vẫn có thể làm được.

Trần Tiểu Cửu cười cười:

- Người nước ngoài vẫn là để ta xử lý thôi, thuận tiện xử lý một chút giá cả của bọn chúng! Ha ha… ta cũng rất lâu không làm kẻ trộm rồi, tối nay liền nếm thử một chút hương vị bay tới bay lui.

Thiên hạ, Độc Hoàng tự nhận khinh công thứ hai, không người nào dám nhận thứ nhất!

Hành động tối nay, đương nhiên phải do Độc Hoàng và Trần Tiểu Cửu hai người bọn họ hoàn thành.

Vốn dựa theo tâm tư của Độc Hoàng, là muốn một mình tiến vào trước xử lý, nhưng Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói một câu:

- Ta muốn bảo vệ nàng!

Lại khiến cho trong lòng Độc Hoàng cảm thấy cực kỳ ấm áp, liền vui vẻ đồng ý.

Nam nữ phối hợp, làm việc không chút phiền lụy.

Đêm đến, hai người một thân hắc y, tay nắm chặt tựa như âm hồn trong đêm, dưới ánh trăng lặng yên chạy vội không một tiếng động.

Đêm lạnh, gió lạnh, chỉ có bàn tay ấm áp và mềm mại của Tiểu Cửu nhè nhẹ truyền nhiệt xuyên sang lòng bàn tay rồi truyền đến lòng mình, khiến Độc Hoàng cảm thấy hết sức hạnh phúc.

Nàng rất hy vọng hạnh phúc vốn đến không dễ dàng vẫn có thể kéo dài, kéo dài mãi mãi.

Trần Tiểu Cửu có lẽ đã lâu không phóng túng như vậy, nắm bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi mềm mại của Độc Hoàng, yếu đuối tự không xương, nắm chặt trong tay, tâm tình thắt chặt.

Gió đêm tự nhiên, hương vị phóng khoáng, khiến Tiểu Cửu vui vẻ thoải mái.

- Ai, tới dịch quán rồi…

Độc Hoàng làm sao nghĩ dịch quán cách nói mình xuất phát chừng mười dặm, không ngờ nhanh vậy liền đã chạy tới nơi, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.

- Còn chưa tới đâu.

Trần Tiểu Cửu kéo bàn tay nhỏ bé, nhìn sang ánh mắt u oán và nghi hoặc của nàng, nhướn mày nháy mắt nói:

- Thời gian còn sớm, chúng tay chạy thêm vòng nữa, ta thích cảm giác lãng mạn này.

Độc Hoàng vui vẻ đồng ý, trong mắt hai người ẩn chưa mong đợi, ăn ý, lặng yên không tiếng động lướt qua dịch quán, hướng đường khác bay đi, biến mất trong đêm trăng u tịch.

Nửa đêm, Khang Thiết nhận lệnh của Diệp Ngâm Phong, che mặt mang hắc y, dẫn theo vài cao thủ võ công trác tuyệt, tiềm nhập vào sân của hai hộ quan viên.

Hai ba trận đánh qua đi, trong viện mất đi âm thanh giãy dụa, trở nên tĩnh mịch nặng nề, ngay cả tiếng chó sủa cũng không còn truyền đến.

Mà đi một vòng trở lại, Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng trong đêm trăng lãng mạn, lần nữa đã đứng ở cửa dịch quán.

- Độc Hoàng, ta khinh công không tốt, nàng nên mang ta theo.

Sắp làm chuyện lớn, Trần Tiểu Cửu không kìm được lại nổi ham muốn đùa giỡn Độc Hoàng một phen.

Độc Hoàng tự nhiên cười nói, tựa hải đường mới nở, hết sức mê người, nàng cũng không tị hiềm, ôm eo thô của hắn, tựa như hồng nhạn nhẹ nhàng bay vào dịch quán.

Hai người sớm đã đem sơ đồ nơi này nắm trong lòng, tuy rằng thăm dò trong đêm, nhưng giống như ngựa quen đường cũ.

Đầu tiên bọn họ ẩn nấp trên nóc nhà phòng ốc trong quá, đám đầu mục thầy tu kia đương nhiên cư ngụ nơi này.

Trần Tiểu Cửu nhấc lên một viên ngói xanh, xuyên qua khe hở, vừa vặn nhìn được làn khói lượn lờ trong phòng, hình như có một đám người đang ở bốn phía hút thuốc lá.

Luồng thuốc lá này và loại thuốc điếu Đại Yến tuyệt bất đồng, hương vị của nó truyền đến có vẻ mê người, có chút mê man mệt mỏi.

Tiểu Cửu lập tức đoán được, đây là thứ thuốc phiện khiến người ta căm thù đến tận xương tủy.

Một đám người nước ngoài đang ở trong phòng huyên thuyên nói gì đó, Độc Hoàng đem mặt che xuống, nghe bọn chúng nói chuyện, một câu cũng không hiểu, tức giận khiến nàng đôi mày đen nhíu lại, đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đánh vào bả vai Tiểu Cửu, nũng nịu kháng nghị.

Khi đôi tay trắng như phấn rơi vào thân, đem đến cảm xúc hết sức thoải mái, khiến Tiểu Cửu say mê thật sâu!

Hắn nhĩ lực cực tốt, có thể cẩn thận nghe ngóng, mày dần dần nhăn lên, khóe miệng cũng lộ ra vẻ tức giận ngày càng rõ ràng.

Chỉ nghe một tên Adrian cười nói với Fack:

- Fack đại nhân, Đại Yến đất rộng của nhiều, thật sự là một nơi vơ vét của cái rất tốt. Ha ha … Mỹ nữ so với đất nước ta cũng tinh ranh hơn, làn da lại càng thêm phần nhẵn nhụi, ta rất vui lòng với chuyến đi này …

Tất cả đám người nước ngoài đều ào ào cười lớn, gật đầu, vẻ mặt đối với lời nói của Adrian rất đồng tình.

Fack mỉm cười một hồi, mới đầy thâm ý nói:

- Adrian, ngươi nói rất đúng, nơi này của cải đếm không xuể, chờ chúng ta cướp được rồi, Tiêu Kiến Vân kia, Hoàng thái phi đó, đám đại thần vớ vẩn đều là một đám rác rưởi. Một đám rác rưởi bị chúng ta đùa giỡn quay tròn, vẫn mơ mơ hồ hồ, thật sự rất ngu xuẩn rồi.

Adrian vừa cười vừa nói:

- Tơ lụa Đại Yến quá nhiều, nơi nơi đều có, hàng hóa thuận lợi, chất lượng lại cực tốt, tơ lụa như vậy nếu chuyển về châu Âu, giá cả đương nhiên sẽ gấp trăm lần, thậm chí hai – ba trăm lần, một ngàn lần.

- Càng buồn cười chính là, tên Tiêu Thừa tướng kia, Hoàng thái phi đó sợ chúng ta không mua, còn đem giá cả hạ thấp xuống một nửa, ha ha, trong cuộc đời Adrian ta chưa từng thấy qua đám người nào ngu xuẩn như vậy, haha… Chẳng lẽ quan viên Đại Yến đều xuẩn ngốc như vậy sao?

Cả đám người nước ngoài bạo phát cười lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Tiểu Cửu tức giận đến sắc mặt xanh mét, tay hung hăng nắm chặt, trong kẽ răng rít ra vài từ Độc Hoàng nghe không hiểu.

- A? Ai.. ai đang gọi ta?

Fack quay đầu sang phải, không tìm được ai vừa gọi tên mình, đành thôi.

Độc Hoàng tuy rằng nghe không hiểu tên kia đang nói gì, nhưng theo tiếng cười gian trá của bọn chúng, cũng đoán được bọn chúng đã nói không ít lời khiến Tiểu Cửu tức giận đến cực điểm.

Nhìn Tiểu Cửu tức đến sắc mặt tái mét, nổi gân xanh, Độc Hoàng có chút đau lòng, giống như quan tâm tới đệ đệ, tay nhỏ bé từ trên ngực Tiểu Cửu vuốt xuống, lại như an ủi, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, dùng hình khẩu âm nói:

- Đừng nóng giận, đừng nóng giận …

Quan tâm tinh tế của Độc Hoàng khiến tâm nóng giận của Tiểu Cửu dần dần binh phục

Hắn gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Độc Hoàng, đem nàng ôm vào lồng ngực ấm áp của mình, cũng không để ý nàng hờn dỗi giận tái mặt, hơi giãy dụa, đem cằm phả khí nóng qua đầu vai của nàng, nũng nịu dường như tiếp tục lắng nghe đám người nước ngoài châm chọc Đại Yến.

Fack cười to một trận, lại đắc ý nói:

- Đại Yến không chỉ có tơ lụa hảo hạng, đồ sứ, tranh vẽ của bọn chúng cũng hết sức tinh xảo, đem về châu Âu nhất định sẽ khiến cho những quý tộc kia mê luyến thật sâu, giá cả nhất định cũng phải hơn một ngàn lần. Chuyến này chúng ta nhất định phải ăn thật nhiều.

Adrian nghi ngờ nói:

- Fack đại nhân, chúng ta lần này mang kim cương, vàng bạc tuy nhiều, nhưng cuối cùng cũng không thể đem toàn bộ đồ sứ, đồ cổ, tranh vẽ đó mua hết. Vậy phải làm thế nào mới được?

Toàn bộ đám người nghe được lời này rất đồng tình, cảm thấy lòng tham của Fack có chút buồn cười.

Fack cười thần bí, cầm thuốc phiện trong miệng, giơ lên cho mọi người xem, khinh miệt cười nói:

- Các ngươi thế nào trở nên ngu ngốc hết rồi hả? Nha phiến chính là thuốc phiện chế thành đó, hiện đang trong tay chúng ta là tiền vàng, chỉ cần thứ này vẫn còn, tất cả đồ sứ, đồ cổ, tranh vẽ, tơ lụa của Đại Yến đều bị ta ép khô mà lấy đi toàn bộ…

Hết thảy đám người bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn rống to.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu một trận lạnh lẽo, hắn chưa bao giờ nghĩ đám người nước ngoài này không chỉ không khéo hèn hạ, không ngờ xuống tay hại mạng người đến mức độ như vậy.

Ta sợ chính là khói thuốc phiện, trong trí nhớ nó đã giết hàng nghìn hàng vạn người!

Trần Tiểu Cửu đối với những lời này khắc cốt ghi tâm – vừa rồi hắn đối với sự nhanh trí của đám người ngoại quốc này chỉ là chán ghét, hiện tại còn lại chỉ là sự căm thù đến tận xương tủy, hận không thể lập tức trừ bỏ cho thật thống khoái.

Fack lại nói:

- Ngày mai đám quan viên Đại Yến sẽ mời chúng ta đến trao đổi chi tiết về giao dịch, ta sẽ đem chỗ thuốc phiện này làm lễ vật tặng cho bọn chúng.

- Ha ha… Chỉ cần bọn chúng hút thuốc phiện, tương đương với việc đem tính mạng giao cho chúng ta, chúng ta chỉ cần khống chế đám quan viên này, những sản vật phong phú và mỹ nhân vô tận đó của Đại Yến, còn không phải đều nằm trong tay chúng ta hay sao?

- Chúng ta còn muốn mở hiệu thuốc, buôn bán ở Đại Yến, để cho đám hoa hoa công tử có tiền tới hút, chỉ cần bọn chúng tới, vinh hoa phú quý của chúng ta cũng đến rồi…

Cả đám người đồng loạt cười lớn đầy đắc ý và nham hiểm.

Trong con ngươi Trần Tiểu Cửu ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, từng chữ thốt lên:

- Đám người này đều đáng chết.

Độc Hoàng phá lệ giống như con cừu nhỏ, dịu ngoan rúc vào lồng ngực hắn, thời gian ngắn ngủi, khiến nội tâm Độc Hoàng ngọt ngào – lãng mạn tĩnh mịch như vậy, mới là khoảnh khắc hạnh phúc của nữ nhân, trách không được Hỗ Tam Nương yêu hắn sâu đậm như vậy…

Độc Hoàng nghe được phẫn nộ của Tiểu Cửu, ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt bi thương lạnh lùng của hắn, u oán nói:

- Tiểu Cửu, nếu bọn chúng đáng chết, ta liền đem chúng giết toàn bộ.

Khi nói chuyện, nàng đã rời khỏi lồng ngực hắn đứng lên.

- Đừng… Để ta ôm một lát! Ta thích cảm giác này.

Trần Tiểu Cửu cười ngượng ngập, bàn tay lớn lộ ra, nắm lấy eo thon của Độc Hoàng không để nàng rời khỏi mình.

- Thế nào? Đã nghiện rồi? Cẩn thận Đan Nhi ghen.

Độc Hoàng oán giận trừng mắt lườm hắn một cái, lại ngoan ngoãn ngồi trở về.

- Những kẻ này … không giết sao?

Độc Hoàng do dự hỏi.

Trong mắt Trần Tiểu Cửu hiện ra vẻ âm u lạnh lẽo:

- Giết! Nhưng không phải bây giờ, hơn nữa không thể giết toàn bộ. Ha ha … Những tên này hiện vẫn còn có tác dụng.

- Được, ta nghe lời ngươi…

Độc Hoàng nhìn cặp mắt cơ trí của Tiểu Cửu, dịu dàng cười duyên:

- Ta thích nhất lúc Tiểu Cửu cười xấu xa tính kế kẻ khác.

Trần Tiểu Cửu lại nghe bọn chúng nói một hồi, đem mưu kế âm hiểm của bọn chúng ghi lại trong lòng.

Đám người kia thương lượng xong, liền trở về phòng mình ngủ.

Trần Tiểu Cửu nhìn lên không trung, nguyệt hắc cao phong (đêm về khuya) thực hợp giết người!

Hai người dựa theo bản đồ, đầu tiên ẩn nấp vào phòng phiên dịch thứ nhất, ngeh được bên trong có tiếng gáy ngủ say, Độc Hoàng tự nhiên cười nói, giống như một âm hồn, lặng yên không tiếng động mở cửa sổ chui vào.

Sau một lúc lâu, tiếng ngủ say bên trong rốt cuộc không còn nghe thấy nữa. Độc Hoàng cũng từ trong cửa sổ bay ra ngoài, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Hai người theo nhau làm, liền giết hết cả bốn tên phiên dịch.

Khi họ tiến đến phòng tên phiên dịch thứ năm, phát hiện trong phòng đèn vẫn còn sáng.

Trần Tiểu Cửu từ trên cửa sổ, nhìn thấy một nam nhân cao lớn một thân áo sọc đang chuyên tâm lau sạch một thứ đồ vật tối đen.

Trần Tiểu Cửu vừa nhìn, không khỏi mừng đến mở cờ trong bung – cái thứ tối om đó, lại là súng, chính là súng!

Độc Hoàng liền muốn xông vào giết người, Trần Tiểu Cửu hướng nàng ra hiệu:

- Tên này để sống, có chỗ dùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.