Chương trước
Chương sau
Diệp các lão cầm lấy bức tự đó, trầm mặc không nói, cẩn thận tỷ mỉ nhìn rất lâu, mới thở dài nói:

- Trình độ thư pháp của Tiểu Cửu đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi, nhưng theo lão phu thấy, ý cảnh ẩn chứa trong bài thơ này, trình độ còn cao hơn thư pháp, khâm phục! khâm phục.

Trần Tiểu Cửu vội khiêm tốn thở dài: thầm nghĩ đây là tác phẩm xuất sắc được truyền lại của danh tướng Phạm Trọng Yêm, sao có thể không khiến người ta khâm phục chứ?

Sở dĩ hắn lên giọng rêu rao như vậy, là vì kinh sợ đám đại lão quan lớn tự cho là mình tài học xuất chúng kia.

Từ trong sự "hư dĩ ủy xà" vừa rồi, Tiểu Cửu đã bắt được sự khinh thường và bất đắc dĩ trong con mắt của bọn họ, họ đều cảm thấy khó hiểu đối với sự nâng cao tâng bốc của Diệp Ngâm Phong đối với mình.

Cho nên, Trần Tiểu Cửu trước sau đều khiêm tốn không thể không lên giọng, xóa sạch đi dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của những người này, khiến họ phải tiếp nhận sự chi phối của một khách ngoại lai như hắn.

Diệp các lão cẩn thận soi xét bức tự rất lâu, mới từ từ khép lại, cất bức tự vào trong ngực, chỉ vào Trần Tiểu Cửu, nói với chúng quan:

- Các ngươi đều không để ta từ quan, nói cái gì hiền lương có thể ở lại, Đại Yến hiếm có.

- Nhưng theo ta thấy, Tiểu Cửu mới là chi thần đắc lực tương lai của Đại Yến, các người nên tiếp xúc với hắn nhiều, chỉ bằng tấm lòng " trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ" là có thể thấy, chỉ cần các người thanh tâm đối xử với Tiểu Cửu, Tiểu Cửu tuyệt không bỏ qua tâm ý của các người.

Diệp các lão dùng quan điểm của đạo sĩ, sắc bén mà trứ danh cho triều đình Đại Yến, riêng có vẻ đẹp Bá Nhạc của Đại Yến – trong các đại thần đứng đây hôm nay, có không ít người vì một câu nói của Diệp các lão mà được Hoàng Thượng trọng dụng.

Còn Diệp các lão mấy năm nay cũng không biết đã đề cử bao nhiêu trọng thần, cũng chưa từng thấy ông tán thưởng ai như vậy.

Hôm nay lại khen ngợi Trần Tiểu Cửu như vậy, cũng đủ thấy Tiểu Cửu nhất định là thiên lý mã trong thiên lý mã rồi.

Chúng quan lúc này mới thật lòng thán phục, trên tiệc rượu chỉ điểm giang sơn, nói với Tiểu Cửu, cũng thiếu thiếu đi ý hết sức lông bông và thêm vào chút thỉnh giáo.

Tuy mười mấy quan viên lần lượt chúc rượu Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cũng tỏ ra phong độ, giữ thể diện cho họ, toàn bộ không hề từ chối một ai.

Chúng quan viên vô cùng tán thưởng với "chiêu hiền đãi sĩ" của Trần Tiểu Cửu, Tiểu Cửu không say, bọn họ đã có cảm giác say lên não, say trong tim rồi.

Diệp Ngâm Phong liếc mắt nhìn, liền mượn dáng vẻ Diệp các lão không thắng được sức rượu, cùng với Tiểu Cửu đỡ Các lão xuống.

Trong thư phòng tràn ngập mùi hương, thoải mái hơn nhiều ngoài đại sảnh.

Diệp các lão ngồi ở chủ vị, uống một thứ gì đó giống như cháo có màu đen tuyền, nhìn Diệp Ngâm Phong vẻ mặt tươi cười thản nhiên với Trần Tiểu Cửu, nói:

- Hai người các ngươi là huynh đệ kết nghĩa, ta người trong sáng không nói bóng gió, Tiểu Cửu, ta sở dĩ từ quan là vì tên khốn khiếp Diệp Ngâm Phong này.

- Cha, con là đồ khốn khiếp, thế còn cha là gì? Đâu thể khoa trương con của cha như thế?

Diệp Ngâm Phong cũng không chút tức giận.

Trần Tiểu Cửu cũng không nói, đợi chờ câu tiếp theo.

Diệp các lão nói:

- Ta đây là muốn tránh hiềm khích, đại thần nội các tổng cộng có bốn vị, đều đại diện cho một thế lực, còn ta và tên tiểu tử này cùng ở trong nội các, trong bốn vị đã chiếm được hai vị.

- Kết cấu như vậy, trong mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể yên tâm sao? Bách quan nhìn thấy, sẽ cảm thấy công bằng sao? Ta luôn không thể để ta và tên khốn khiếp con rời khỏi nội các, lão đầu ta tham luyến quyền thế, để người ta cười chê. Cho nên, ta đành từ quan không làm, quy ẩn điền viên thôi.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Đây là Diệp các lão suy nghĩ chu toàn.

Diệp Ngâm Phong nhướn mày nháy mắt với Trần Tiểu Cửu nói:

- Cha ta lừa đệ đấy, đây không phải lời nói thật của ông ấy, nguyên nhân thực sự là cha ta bị ta ép từ quan.

- À? Lại có việc này?

Trần Tiểu Cửu không khỏi tức cười.

Diệp các lão hừ một tiếng, chỉ vào Diệp Ngâm Phong, bất đắc dĩ cười, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Thân là trọng thần triều đình, lấy đại cục làm trọng, lấy chính hòa, lấy kỳ thắng là chính đạo.

- Nhưng tên nghịch tử này, ỷ vào bản thân có chút tài văn chương, lại được Hoàng thượng sủng ái, mỗi khi bình hành hiểm chiêu, liền bộc lộ tài năng, thực sự làm ta tức chết, ta không quản nổi.

- Nói rất hay, không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu sự nghiệp lớn, đành nhân lúc quan thanh còn tốt, từ quan quy ẩn, đỡ để sau này dính líu tới nó, trở thành dung thần của Đại Yến.

Trần Tiểu Cửu nhìn ánh mắt thở dài lắc đầu kia của Diệp các lão, trong lòng lại muốn cười:

- Lão đầu này đâu phải là oán trách Diệp Ngâm Phong, trong lời nói, đều là ca ngợi con trai mình lợi hại hơn lão, chút thủ đoạn này của ông, ta còn không nhìn ra sao?

- Diệp các lão, thủ đoạn của đại ca thực sự tuyệt diệu, ngay cả ta cũng vô cùng khâm phục, có câu là lão tử anh hùng nhi hảo hán, cửa lớn của Diệp thị cuối cùng có thể nằm dưới sự dẫn dắt của đại ca, làm nhân thần đỉnh đỉnh, lão gia ông liền có thể yên tâm trong lòng rồi.

- Nói rất hay, nói rất hay.

Diệp các lão quay đầu nhìn Diệp Ngâm Phong, cười nói:

- Ngọn núi nhân thần, câu nói này, con nhớ lấy?

Diệp Ngâm Phong cười:

- Con nhất định hoàn thành tâm nguyện của cha, tranh thủ làm ngọn núi nhân thần.

Diệp các lão cười, lắc đầu nói:

- Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, ta già rồi, tương lai chỉ ngóng vào lớp trẻ các con, cũng đừng nói cha không giúp con, vừa rồi ta đã giới thiệu Tiểu Cửu với các tai mắt của các thế lực, tin là bọn họ cũng lĩnh hội được ý của ta, sẽ toàn lực ủng hộ con và Tiểu Cửu.

Dừng một chút, lại nói với Tiểu Cửu:

- Ta tuy rằng mắt đã mờ, nhưng cũng vẫn nhìn ra, ngươi là kỳ tài đương thời, nói không chừng hành sự còn ly kỳ hơn cả Diệp Ngâm Phong, ôi, chỉ hi vọng các ngươi có thể tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc của đại thần, để Đại Yến tránh được sinh linh đồ thán, Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong nếu có sai lầm, các người cần phải sửa chữa kịp thời.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Việc của đại ca, cũng chính là việc của ta, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Diệp các lão xua tay nói:

- Vậy thì tốt, gặp được ngươi, ta cuối cùng cũng yên tâm rồi, mà thôi, nếu từ quan rồi, cũng không cần liên miên nói làm gì nữa? ta già rồi, đã mệt rồi, hai huynh đệ các ngươi nói chuyện trước, ta đi nghỉ ngơi đã.

- Cha..khoan đã…việc của Chung Bân kia…

Diệp Ngâm Phong vội ngăn lại.

- Ta đã từ quan rồi, con còn tìm ta làm gì? Con không phải là binh hành hiểm chiêu sao? Chút việc này xử lý không xong, thì thật không xứng với sự anh danh của con?

Diệp các lão hừ nặng một tiếng, không để ý cũng không hỏi.

Đi tới cửa, chợt quay lại, bưng cái thứ giống như là cháo có màu đen tuyền kia lên, giống như nhặt được bảo kiếm nói:

- Đây là dược thiện sao? Là ai nấu? Sao có thể cường thân kiện thể như vậy, uống một bát này, thắt lưng ta cũng không đau nữa, ôi, đêm nay ta đến phòng mẹ con ngủ, đỡ phải để bà ấy nói móc ta già rồi, không dùng được nữa…

Diệp Ngâm Phong nghe thấy Diệp các lão cằn nhằn liên miên, trong lòng cảm thấy nực cười, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Dược thiện kia là Lý Nhạc Thanh nấu, không ngờ lão gia lại thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

Diệp các lão vừa đi, Trần Tiểu Cửu liền thấy thoải mái hơn nhiều, cởi giầy, vòng chân lên ghế, thảnh thơi nói:

- Mau nói cho đệ nghe, Chung Bân rút cuộc làm sao rồi? Ông ta không phải vừa mới đi nhậm chức, làm Hộ bộ thượng thư sao? Thế nào, không ngờ lại vui quá hóa buồn rồi à?

- Đây cũng đều tại ta quá vội vàng.

Diệp Ngâm Phong thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Ta vốn tưởng nhậm chức hộ bộ thượng thư gò đất đột nhiên chết đi, Hộ bộ thượng thư là một chức hư không, lại e chức vị này tranh đoạt với Tiêu thừa tướng, hơn nữa, Chung Bân lại lập công lớn, danh trấn triều đình, cho nên mới cố gắng đề cử Chung Bân là Hộ bộ thượng thư, chỉ là, không ngờ lại khiến Chung Bân rơi vào vũng bùn.

- Việc có thể khiến đại ca phiền muội như thế này nhất định là khó càng thêm khó rồi.

Trần Tiểu Cửu vội thúc giục nói:

- Huynh đừng thừa nước đục thả câu, tình hình cụ thể còn không mau nói cho đệ biết đi.

- Đây còn không phải là vì vấn đề tài khoản sao?

Diệp Ngâm Phong lắc đầu nói:

- Hộ bộ quản lý vấn đề chi phí tiền lương! Lễ tết cuối năm, đại quân Trấn Bắc từ Hộ bộ cần một lô vật liệu, lương thực năm mươi vạn cân, áo bông mười vạn cái, còn cả các đồ dùng chống lạnh, nhưng đại quân trấn bắc thực tế nhận được là hai mươi vạn cân lương thực, áo bông năm vạn chiếc, đồ dùng còn thiếu hơn nửa, đây thật khiến người ta không thể tưởng tượng.

Trần Tiểu Cửu nhíu mày nói:

- Vậy phải đi điều tra? Những vật tư đó sao có thể dễ dàng biến mất vào hư không được chứ?

Diệp Ngâm Phong lắc đầu nói:

- Thật sự đúng là biến mất trong hư không, kiểm chứng bằng nhiều cách, lại không thể tránh được, không có chút manh mối nào, Tiêu thừa tướng lại đến lo lắng, đổ mọi trách nhiệm lên đầu Chung Bân, thượng thư triều đình, chỉ trách Chung Bân làm việc bất lợi, không làm tròn trách nhiệm, muốn Hoàng thượng nghiêm khắc điều tra.

- Nếu không phải ta và cha ta áp chế việc này, Chung Bân không chừng đã đầu rơi khỏi cổ, cho tới bây giờ, Chung Bân vẫn đang bị bao vây ở Hộ bộ đại đường, không được tự tiên đi lại, đã không phải là người tự do rồi.

Trần Tiểu Cửu nhíu mày, suy nghĩ nói;

- Lúc này không tra ra chút manh mối nào sao?

Diệp Ngâm Phong gật đầu:

- Không tra ra gì hết, mới chứng tỏ việc này ắt có mưu mô.

Trần Tiểu Cửu gật đầu:

- Việc này nếu không có chút manh mối nào, vậy chỉ chứng minh một việc.

- Việc gì?

Diệp Ngâm Phong vội vàng hỏi.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Một việc rườm ra như vậy, không ngờ biến mất trong hư không, đây chỉ có thể là đối phương đã sắp xếp chu đáo, làm việc này rất ăn khớp, không có một lỗ hổng nào, vậy thì chứng tỏ ngoài Chung Bân ra, Hộ bộ từ trên xuống dưới, hơn nữa cả người của đại quân trấn bắc đều là người của Tiêu thừa tướng, mượn cơ hội này công kích Chung Bân, khiến ông ta nhanh chóng rơi đài, để cướp lấy vị trí Hộ Bộ thượng thư.

- Đúng! Quá đúng.

Diệp Ngâm Phong hung hăng vỗ tay:

- Hộ bộ đều là người của Tiêu thừa tướng, Nguyên soái của đại quân trấn bắc – Viên Trác Kiến cũng luôn là tâm phúc của ông ta, chỉ là ta cho rằng có được chức vị thượng thư Bộ Hộ, thì có thể dần dần nắm bắt Hộ bộ, xem ra ta đã qua ngây thơ rồi.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Việc này, đại ca có chút liều lĩnh rồi, Chung Bân nếu vì việc này mà bị rơi đầu, há chẳng phải là có lỗi với tam đệ của chúng ta sao?

Diệp Ngâm Phong đỏ mặt nói:

- Nhị đệ, đệ có diệu kế gì không, có thể đột phá hộ bộ, hoặc là đại quân trấn bắc?

- Đệ lại không quen họ, nhất thời đâu thể nghĩ ra cách gì chứ?

Trần Tiểu Cửu nói.

Diệp Ngâm Phong không cam lòng nói:

- Vậy nhị đệ còn có cách khác sao?Hiện tại tạm thời không nói bảo vệ chức vị Thượng thư bộ hộ, chỉ cần có thể bảo đảm được tính mạng của Chung Bân, ta đã hài lòng lắm rồi, bằng không, thật không biết ăn nói với tam đệ thế nào.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Việc này vẫn cần được Diệp các lão nói một câu, phải xuất kỳ chế thắng rồi.

- Xuất kỳ chế thắng thế nào?

- Có một điển cố có tên là vây Ngụy cứu Triệu! Không biết đại ca từng nghe không?

Trần Tiểu Cửu dứt lời, lại nghĩ tới thời đại này đâu có Ngụy quốc và Triệu quốc chứ? Vội cười giải thích với Diệp Ngâm Phong.

- Cũng may hôm nay gặp được Tiêu công tử, khiến diệu kế vô tình có hiệu quả, không ngờ lại có thể khiến Chung Bân giải được đại nạn, thật sự là may mắn.

Trần Tiểu Cửu nói xong, liền nói kế sách với Diệp Ngâm Phong một lần.

Diệp Ngâm Phong nghe xong kế này, không khỏi vui mừng tỏ ra mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.