Chương trước
Chương sau
Trịnh Bình sớm đã đoán được thân thế của Trần Tiểu Cửu nhất định không phải là tầm thường, hẳn là có chỗ dựa sau lưng, cho nên tìm mọi cách thử, nhưng vẫn cảm thấy Trần Tiểu Cửu có sức mạnh.

Nhưng cho dù có sức mạnh thế nào đi nữa, liệu có lợi hại hơn Tiêu công tử không?

Hắn có quan hệ với Tể Tướng à.

Nhưng, Trịnh Bình có nằm mơ cũng không ngờ cái cây đại thụ sau lưng Trần Tiểu Cửu lại mạnh tới mức che trời, gần như sắp phá tan bầu trời như vậy.

Diệp Ngâm Phong là ai cơ chứ ?

Bỏ qua gia thế của hắn, bỏ qua phụ thân của hắn Diệp Các Lão có chức vụ tương đương với Tiêu thừa tướng, vạn người kính nể ra, bản thân Diệp Ngâm Phong cũng là một nhân tài như mặt trời mới xuất hiện trong triều đình.

Người này thoạt nhìn thì là một thanh niên mây trôi nước chảy, đã là nhân vật chạm tay có thể bỏng ở trong triều, tài học của ông ta, trí tuệ của ông ta, hoành tài đại lược của ông ta sớm đã được Hoàng Thượng khen tặng.

Cho nên, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức thượng thư phòng. Nguồn: truyentop.net

Tuy cấp bậc của chức quan này không cao, cũng tương đương với quan ngũ phẩm.

Nhưng, chức vị này lại có thể trực tiếp đối diện với Thánh Thượng, xuất nhập hoàng cung, có quyền được tham dự các buổi phê duyệt triều chính.

Đổi lại là bây giờ, chức quan này tương đương với nhân vật chủ nhiệm văn phòng Trung Ương, vị trí vô cùng quan trọng.

Có thể nói như vậy, Diệp Ngâm Phong có chức quyền và địa vi như Tiêu thừa tướng, nếu kém thì chỉ kém về cấp bậc mà thôi.

Trịnh Bình đương nhiên biết đường cong bên trong, cho nên, ông ta mới giật mình sợ hãi mà ngã ngựa như vậy.

- Trịnh đại nhân, ông sao vậy?

Trần Tiểu Cửu mây trôi nước chảy nói:

- Trịnh đại nhân cưỡi ngựa phải ngồi cho vững chứ, ngã như vậy, thật là mất mặt quá.

- Không..không sao.

Trịnh Bình cuối cùng cũng bò dậy được, lau mồ hôi trên mặt, lắp bắp nói:

- Diệp Ngâm Phong là Diệp Ngâm Phong nào vậy ? Là...là đại ca gì của ngươi ?

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:

- Còn có thể là Diệp Ngâm Phong nào nữa? Đương nhiên là Diệp Ngâm Phong con trai của Diệp Lão Các rồi.

- Huynh ấy là đại ca kết nghĩa của ta, ha ha.., ta không muốn nhắc tới tên của đại ca ta, ôi…, thân là đệ đệ của đại ca, không ngờ lại phạm tội, đại ca mà biết, nhất định sẽ phạt ta gấp bội, ta…ta thật sợ quá.

Trịnh Bình vừa muốn đứng dậy, lại bị một đao mềm của Tiểu Cửu làm ngồi sụp xuống đất, chột dạ không đứng dậy nổi.

- Đại ca của ngươi thật là…thật sự là Diệp…Diệp Ngâm Phong đó sao?

Tiêu công tử cuối cùng cũng tỉnh lại, đương nhiên không còn kiêu ngạo như trước nữa – Trong mắt y Diệp Ngâm Phong là một quái vật, một quái vật có vị trí cao hơn cả Lăng giá! Y có lợi hai hơn nữa, cũng không dám đối địch với Diệp Ngâm Phong.

Cho dù là mình giằng co với Diệp Ngâm Phong, cũng sẽ vô cùng đau đầu?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Chính là Diệp Ngâm Phong sao ? Lẽ nào còn có mấy Diệp Ngâm Phong ?

- Ngươi….ngươi nói dối, ai biết có phải ngươi giả mạo không, ở đây lừa gạt người chứ? Diệp Ngâm Phong sao có thể quen với một tên thấp kém bẩn thỉu như ngươi? Nhìn cách ăn vận keo kiệt của ngươi kìa.

Tiêu công tử giống như vớ được một cây rơm cuối cùng, đứng đó tự lừa gạt mình.

Trịnh Bình vừa nghe vậy, liền vỗ đùi, không cầm nổi sự nghi hoặc.

Trần Tiểu Cửu cười, không nói gì.

Thôi Viễn Sơn cuối cũng cùng từ phía sau bước tới trước mặt Trịnh Bình, chắp tay thở dài với ông ta, trịnh trọng nói:

- Thôi mỗ ở Hàng Châu, bái kiến Trịnh đại nhân, mấy năm trước ta từng có duyên gặp mặt Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân còn nhớ Thôi mỗ này chứ?

Khổng Nghi Tần cũng tiến lên, cười trêu ghẹo nói:

- Còn có Khổng mỗ ta, cũng từng có duyên gặp mặt với trịnh đại nhân ở Trầm Hương lầu.

Trình Bình vừa rồi còn cảm thấy mấy gương mặt phía sau này rất quen thuộc, cũng tự cho là mình hoa mắt, không để ý nhiều.

Lúc này, ông ta mới trợn tròn mắt, cẩn thận nhận dạng hai người này.

Ông ta nhíu chặt mày, nhìn Thôi Viễn Sơn, ngây ngốc nói:

- Ông là…ông là quốc học đại nho...Thôi Viễn Sơn?

Thôi Viễn Sơn cười gật đầu:

- Trịnh đại nhân con mắt thật tinh tường.

Trịnh Bình lại nhìn Khổng Nghi Tần, nghĩ tới lần lui tới Trầm Hương lầu, kinh hãi thất sắc nói:

- Ông là Khổng Nghi Tần người mà khiến cho các cô gái lầu hoa trằn trọc, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên đó sao?

Khổng Nghi Tần không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:

- Tại hạ chính là Khổng Nghi Tần.

Mẹ ơi!

Trịnh Bình thở phào một cái, mới tỉnh táo lại, cung kính chắp tay với Trần Tiểu Cửu nói:

- Vậy vị này nhất định là Trần công tử Trần Tiểu Cửu Văn Khúc Tinh lâm phàm rồi?

- À? Ông biết cái tên Trần Tiêu Cửu này.

Trần Tiểu Cửu cũng cảm thấy bất ngờ - xem ra, việc mình tới kinh thành, sớm đã được truyền đi khắp nơi trong kinh thành rồi.

Đây lẽ nào là do vị đại ca Diệp Ngâm Phong, có ý định tạo danh tiếng cho ta sao?

Trịnh Bình nghe thấy Trần Tiểu Cửu thừa nhận thân phận của mình, sợ tới mức suýt nữa ngồi phệt xuống đất, thân thiết cười nói:

- Ai dà, hóa ra là Trần công tử danh tiếng lừng lẫy, hoan nghênh! Hoan nghênh! Trịnh mỗ có mắt mà không thấy thái sơn, không ngờ lại thất lễ với quý nhân.

Bỏ qua luôn Tiêu công tử đang ngẩn ngơ đứng một bên, không để ý tới nữa.

Trần Tiểu Cửu lại cười không để ý.

Trịnh Bình vội lạnh mặt nói với nha dịch:

- Các ngươi thật to gan, không ngờ dám xúc phạm tới Trần công tử, còn không mau cởi trói cho Trần công tử và mau nhận lỗi với Trần công tử đi.

Hai nha dịch choáng váng, vội vàng bước lên cởi trói cho Trần Tiểu Cửu, nhưng trong lòng còn oán thầm – rõ ràng là Trịnh Bình ông có mắt không tròng, còn trách gì bọn ta chứ?

Thấy hai nha dịch vẻ mặt nịnh bợ chạy tới, Trần Tiểu Cửu lại né sang một bên, cười nói:

- Trịnh đại nhân, sao có thể được chứ? Vương tử phạm pháp, xử tội như thứ dân.

- Ta đánh thị vệ của Tiêu công tử, còn đánh Tiêu công tử thành ra thế này, sao có thể thả chứ? Đây rõ ràng là coi rẻ luật pháp, nên phạt nặng mới đúng, Trịnh đại nhân, ông nói đúng không?Cho dù đại ca Diệp Ngâm Phong của ta biết chuyện này, cũng sẽ nghiêm khắc trừng phạt ta.

- À? Cái này…

Trịnh Bình vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, không khỏi muốn khóc – Đây rõ ràng là không có ý bỏ qua đây mà.

Nhưng, người này là do mình trói lại, nếu không thể cởi trói, sớm muộn sẽ bị Diệp Ngâm Phong trừng trị, tên này thật là âm hiểm, cho đi giầy – nhưng đôi giầy này còn cắm đinh.

Trịnh Bình vội nhìn sang Tiêu công tử đang ngẩn người, trong lòng hận tới nghiến răng – cả tám đời tổ tông nhà ngươi, lại đi đem trói ông nội ngươi lại.

Trịnh Bình suy nghĩ rất lâu, cười khổ nói:

- Trần công tử, đây không phải là sinh sự, đánh nhau ẩu đả, đây rõ ràng là thấy việc bất công, rút đao tương trợ. Chứng tỏ rằng hết sức chân thành, yêu dân như con, là tấm gương để ta học tập.

- Ôi! Đều là tại Trịnh Bình ta có mắt không tròng, bắt nhầm người tốt, Trần Tiểu Cửu không những không quá đáng, trái lại còn có công, ai dà...Trần công tử, ta gỡ trói xuống nhé, được không ?

Trịnh Bình nói tới câu cuối, gần như muốn khóc thành tiếng rồi.

Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng, hỏi ngược lại:

- Trịnh đại nhân, nói rằng ta chân thành, yêu dân thế nào? Không những không quá đáng mà còn có công? Ha ha…, nhưng Tiêu công tử thừa nhận điều này không? Đây chỉ là cách nghĩ tình nguyện của một mình ông! Tiêu công tử không nói, ông dám thả ta sao?

- Cái này…

Trịnh Bình mới nhớ ra Tiêu công tử cũng không phải là người dễ chọc vào.

- Tiêu công tử…tỉnh lại đi.

Trịnh Bình cuối cùng cũng thức tỉnh lại Tiêu công tử đang trong cơn khiếp sợ cực độ, nhìn cái mặt sưng lên như đầu heo kia, thử thăm dò nói:

- Tiêu công tử, Trần công tử hỏi kìa, bây giờ xử lý việc này thế nào, không phải trước đây công tử muốn làm bạn với Trần công tử sao?

Ông ta nhướn mày với Tiêu công tử, trong lòng hậm hực – bà nó, ai khiến ngươi làm ta khó làm người thế này cơ chứ, ngươi bị đánh thành đầu heo cũng đáng, sao không đánh chết ngươi đi chứ.

Tiêu công tử cũng biết gặp phải nhân vật mình không dễ đụng vào.

Trước tiên không nói tới có cây to Diệp Ngâm Phong bao che thế nào, ai cũng không dám làm Trần Tiểu Cửu thế nào, đơn thuần con người Trần Tiểu Cửu này cũng không phải là kẻ dễ chọc.

Khi hết năm, chính mắt y từng thấy cha mình tụ tập tất cả quan viên trong họ Tiêu tới tại nhà mình, còn trịnh trọng thảo luận một việc chính là đối phó Trần Tiểu Cửu thế nào.

Những đại thần kia còn không ngừng đau đầu, không có kế sách gì, một thằng con ông cháu cha như mình, đâu có thể có cách gì chứ?

Thấy ánh mắt Trịnh Bình nhìn sang, Tiêu công tử hoàn hồn lại, vội nói:

- Ai dà, Trịnh đại nhân nói đúng, đại danh của Trần công tử như sấm động bên tai, ta sớm đã muốn kết thân với trần công tử rồi, chỉ là không ngờ Trần công tử vừa tới kinh thành thì…thì đã thân cận rồi, ha ha.., chúng ta không đánh không quen, duyên phận à.

Trịnh Bình cũng cười theo hòa giải.

Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt nịnh hót của Tiêu công tử, đột nhiên lạnh mặt.

Một ngụm đờm phun vào mặt Tiêu công tử, âm trầm mặt nói:

- Thiếu con mẹ nó tiếp cận ta, mẹ ngươi tính toán cái gì, ta hỏi ngươi một câu, ta có phải là rất chân thành, yêu dân như con không? Có công? Con mẹ ngươi trả lời ta đi.

Tiêu công tử bị Trần Tiểu Cửu phát ra sát khí liền kinh sợ, tuy trên mặt bị nhổ đờm, nhưng cũng quên lau.

- Trần công tử, Trịnh đại nhân nói đúng, ta giơ hai tay tán thành…, chính là yêu dân như con, có công.

Vừa nói, vừa run rẩy, giống như một kẻ vô dụng đái ra quần.

Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:

- Nếu Tiêu công tử đã thừa nhân ta như vậy, thì ta cũng tạm thời thừa nhận… nhưng sự chân thành của ta không phải là bắn tên không đích, rút cuộc là ai đã gây sự trước? Cũng phải có lời nói chứ? Phải có người gánh vác hậu quả của bi thảm này chứ?

Nhìn khuôn mặt thê thảm của Tiêu công tử, Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:

- Ta nói rõ chút, giữa ta và ngươi, nhất định phải có một người đúng một người sai, tháo dây thừng trên người ta ra, thì phải có một người thay thế, ngươi nói đúng vậy không, Tiêu công tử?

Cái gì?

- Ngươi muốn trói ta? Ngươi..ngươi dám.

Tiêu công tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, sợ tới mức lui về phía sau, quay người muốn chạy trốn.

Trịnh Bình đâu để Tiêu công tử chạy như vậy chứ?

Y chạy rồi, mình ứng phó với tên sát tinh Trần Tiểu Cửu này thế nào đây?

Trịnh Bình sai người ngăn Tiêu công tử lại, rồi nói với Trần Tiểu Cửu:

- Trần công tử, Tiêu công tử cũng không phải là cố ý, ta thấy tội danh cũng không phải quá lớn…thì..

- Không lớn?

Trần Tiểu Cửu hừ nói:

- Vừa rồi Tiêu công tử đánh cược một khoản nợ, ta nhất thời mềm lòng, thay người ta ứng ra ngân phiếu ba mươi ngàn lượng, còn Tiêu công tử lại nói ngân phiếu là giả, còn từ chối không trả ta, đây có được coi là tội vơ vét tài sản không?

Trịnh Bình vội liếc mắt nhìn Tiêu công tử.

Tiêu công tử hiểu ý, vội giao tấm ngân phiếu ba mươi vạn lượng cho Trịnh Bình, run sợ nói:

- Trần công tử, ta nói đùa thôi, ngân phiếu này trả lại công tử.

Trần Tiểu Cửu lấy tấm ngân phiếu từ trong tay Trịnh Bình, lật đi lật lại xem, cất vào trong ngực, lại cười nói:

- Tấm ngân phiếu này là giả, Tiêu công tử, huynh thật không có chút thành ý nào.

Tiêu công tử vừa nghe vậy, chợt thay đổi sắc mặt,, cuối cùng cũng hiểu được sự lợi hại của Trần Tiểu Cửu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.