Chương trước
Chương sau
Trong Mộ Bình thành một mãnh hỗn loạn đổ vỡ.

Những người có sức khỏe cường tráng sớm đều đã đi tha hương, còn lại chỉ là những người già phụ nữ và trẻ nhỏ.

Lúc này, Hoa Như Ngọc lãnh hội được quang cảnh thê lương, trong lòng cũng biết, binh sĩ, cũng là lợi khí quốc gia. Vừa không thể tự tiện can qua, cũng không thể ức hiếp bất cứ ai.

Hoa Như Ngọc vốn rất mạnh mẽ, cũng rất bất mãn với nỗi buồn thương nhớ của Tiểu Cửu với Tuyết Tử.

Nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Cửu, lại lạnh lùng với lời răn dạy của hắn, dù sao cũng không nỡ, đành kiên trì tới cùng không để ý tới hắn, để hắn lại nơi ảm đạm đó.

Dù sao có mẹ nuôi ở đó cùng hắn, cũng không sợ Tiểu Cửu tự sát, hay làm liều.

Chỉ là điều khiến Hoa Như Ngọc không ngờ tới, bản thân vừa dẫn đại quân vào thành, thì nghe thấy tiếng gào thét của Ô Nhã truyền tới,.

Trong chốc lát, Trần Tiểu Cửu, Hỗ Tam Nương, liền xuất hiện trước mặt Hoa Như Ngọc.

Hoa Như Ngọc thấy khuôn mắt ửng hồng của Tiểu Cửu, liền nói;

- Mới vừa thương tâm một lát, đã không khóc lóc nữa rồi sao? Trong lòng chàng không phải chỉ có Tuyết tỷ tỷ thôi sao? Ta và Mỵ Nhi, Nguyệt Thần tỷ tỷ đều cách chàng một ngọn núi.

Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương nghe những lời ghen tuông đó của Hoa Như Ngọc, đều không nhịn nổi mà cười thành tiếng.

Bạch công tử cũng phá lên cười.

Trần Tiểu Cửu kẹp ngựa đứng lên, Ô Nhã hiểu ý Tiểu Cửu, đầu ngựa ghì sát vào đầu Bạch công tử, ngựa của Bạch công tử căn bản không chịu được đầu của Ô Nhã.

Kêu lên ỉu xìu, giơ chân trước lên, khiến Bạch công tử chật vật ngã xuống đất.

Phụ nữ, La Đồng, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử đều cười thành tiếng.

Hoa Như Ngọc lườm Bạch công tử, khinh thường nói:

- Ta tưởng huynh có bản lĩnh thế nào, mặt lúc nào cũng lạnh lùng.

Bạch công tử thất điên bát đảo, lại không hề mang thân phận Hoàng tử ra để ép người, chỉ lắc đầu cười nói:

- Nếu ta có những người bạn như các nàng, bảo đảm hàng ngày đều được cười trên ba lần.

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy Bạch công tử rất quái dị, nhưng lại rất thẳng thắn.

Trần Tiểu Cửu thừa lúc Hoa Như Ngọc không chú ý, liền tung người bay sang ngựa của Hoa Như Ngọc, rồi giữ eo nàng ở phía sau.

Hoa Như Ngọc giật mình, mặt lạnh nói:

- Chàng làm gì vậy? Bị người ta nhìn thấy rồi, thì còn đâu là uy nghiêm nữa? Chàng mau cút đi cho ta.

Trần Tiểu Cửu là một kẻ vô lại, không chỉ ôm eo Hoa Như Ngọc còn dùng cằm cọ vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, đầy xuân ý nói:

- Ta nghĩ thông rồi, Hoa nhi, ta không thể vì một cái cây nhỏ, mà đánh mất cả một rừng cây được.

- Cây nhỏ? Hừ… là một cây đại thụ mới đúng?

Hoa Như Ngọc mặt lạnh sẵng giọng nói, trong lòng cảm nhận được sự dịu dàng của Tiểu Cửu, rất ngứa, rất tê dại. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

- Cây nhỏ, tuyệt đối là cây nhỏ, Hoa nhi, nàng mới là cây lớn che trời trong lòng ta, ta xin thề, khi ở trước mặt nàng, ta tuyệt đối không nghĩ tới Tuyết …

Đầu Trần Tiểu Cửu sát vào cổ Hoa Như Ngọc, nỉ non nói:

- Chỉ cần nàng đừng dùng chiêu mất tích với ta là được rồi.

Trong lòng Hoa Như Ngọc cảm động, thừa lúc Tiểu Cửu không chú ý, lại một cước đá hắn xuống, nói:

- Không nói dễ nghe chút, muốn ta bỏ chàng sao? Hạ bối.

Đoàn người đã chiếm xong khu vực phủ đệ nha môn.

Hai ngàn binh sĩ Thiết Giáp doanh, cùng năm trăm cự giác cung thủ cũng sớm đã hết dược hiệu, ai cũng bủn rủn cả người, cơn buồn ngủ tràn lan.

Còn Bạch công tử lượng thuốc nhiều nên đã hoàn toàn bình phục, vội chỉ huy những binh sĩ này xây dựng cơ sở đóng quân tạm thời, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Những lão nhân đó, đột nhiên nhìn thấy đại quân đi tới, ai cũng sợ hãi vô cùng.

Hoa Như Ngọc xuống ngựa, cười an ủi nói:

- Các vị đại gia thúc thúc, đại thẩm, các vị không cần sợ hãi, bọn ta là binh sĩ của Đại Yến, đã thu phục được phản quân và Oa Khấu, từ nay về sau, Mộ Bình thành thái bình rồi, có thể sống những ngày tốt đẹp.

- Thái bình rồi? Ta mới không tin.

- Đúng đấy, Oa Khấu rất lợi hại, ai dám gây sự chứ?

Sự nghi ngờ ùn ùn.

Hoa Như Ngọc đưa mắt nhìn, La Đồng dẫn Tạ Kim còn cả các tù binh lên, chỉ vào bọn chúng, nói với bách tính:

- Mọi người xem, đây chính là tên đầu sỏ của phản quân, đã bị chúng ta tóm gọn.

- Người ỉu xìu, bị trói chân, đeo gông đều đã trở thành tù binh của Đại Yến, bọn chúng thua rồi, ngoài chết ra, những kẻ sống sót đều ở đây.

- Tên đầu sỏ cũng bị bắt rồi sao?

Có một số người dân tỏ ra kinh ngạc.

Một bà già bu lại, nhìn kỹ Tạ Kim, chợt khóc rống lên nói:

- Đúng không sai, tên khốn khiếp này là lãnh đạo Oa Khấu, hắn còn tới nhà ta, bắt con ta đi làm tráng đinh, con ta không biết sống chết sao rồi.

- Thật vậy, lên đánh chết y đi.

Lão bách tính lập tức hưng phấn lên, ai cùng vừa kêu vừa khóc xông lên, muốn đánh chết Tạ Kim, Tạ Kim liên tục cầu xin tha thứ.

Lúc này lão bách tính mới kinh ngạc phát hiện, Tạ Kim không ngờ là dân Đại Yến.

Trong lòng họ vô cùng phẫn nộ, nhào lên, gạch, ngói vỡ, đập vào đầu Tạ Kim, khiến cả người y đều là máu.

Hoa Như Ngọc đợi bách tính hả giận xong, mới "bảo vệ" Tạ Kim, nói với bách tính:

- Chư vị phụ lão, bây giờ đã dẹp được cường đạo, Mộ Bình thành nay đã thái bình, mọi người có thể an tâm sống qua ngày, phụ nữ còn chạy nạn bên ngoài đều nên tìm về quê cũ.

Bách tính vui mừng chảy nước mắt.

Một cụ bà nói:

- Hiện tuy thắng rồi, vài ngày nữa Oa Khấu lại tới xâm lược thì phải làm sao?

Mọi người nghe vậy, đều lo lắng.

Hoa Như Ngọc vung đao, giục ngựa, giơ đầu, hùng hổ nói:

- Oa Khấu tới một tên, giết một tên, tới một đội, giết một đội, chỉ cần có Hoa Như Ngọc ta ở đây, trên đất của Đại Yến, tuyệt sẽ không cho phép Oa Khấu quấy nhiễu nửa bước, cho dù là miền biển, ta cũng phải bảo vệ như trung thổ, để mọi người tuyệt sẽ không chịu sự quấy rầy của Oa Khấu.

Bách tính nghe vậy kích động rơi lệ, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Có vài đứa bé bảy tám tuổi, không biết lấy được pháo từ đâu, đốt vang lên, bắt đầu ăn mừng.

Nghe tiếng pháo nổ trong trẻo kia, thấy trên mặt mọi người kích động vừa khóc vừa cười, trong mũi Hoa Như Ngọc cũng thấy cay cay.

Nàng chợt cảm thấy, mình không thích hợp làm một tên trộm cắp, cũng không bị thù hận làm mờ mắt, trước sau mình còn có một trái tim hướng về Đại Yến.

Bố trí ổn thỏa xong hành trang, Trần Tiểu Cửu, Bạch công tử, Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng có cơ hội ngồi xuống, trò chuyện với nhau.

Trần Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không giấu diếm tâm tư với Bạch công tử, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Hoa đương gia là con gái ruột của Hoa Vô Ý nguyên soái, là nữ trung hào kiệt, đương nhiên, cũng là người phụ nữ của ta, nguyện vọng duy nhất của nàng khi còn sống là báo thù cho cha.

- Không.

Hoa Như Ngọc mặt lạnh lùng, cắt ngang lời Tiểu Cửu, bổ sung nói:

- Bây giờ lại thêm một cái là vì nước vì dân, trong xương tủy ta đã bị ảnh hưởng sâu sắc nhất của cha ta, ta không thể quên đi sứ mệnh bảo vệ Đại Yến của cha ta,

Bạch công tử nghe vậy liền biến sắc, đứng dậy bái một cái rất sâu với Hoa Như Ngọc, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, vỗ tay nói:

- Hoa đương gia, nàng có trí tuệ như vậy, ta rất mừng.

- Bạn của ta rất ít, bọn họ chỉ biết nghe lời của ta, bọn chúng rất vô vị, bọn chúng là người gỗ, bọn chúng rất cứng nhắc, cũng không dám có chút sắc thái gì với ta, cho tới khi ta gặp được Tiểu Cửu, mới bị tính cách vừa khôi hài vừa ngang tàng của hắn thu hút, cũng coi hắn là tri kỷ của mình.

- Nhưng ta chợt phát hiện, Hoa đương gia và Tiểu Cửu mạnh mẽ như nhau, cũng có thể làm bằng hữu tốt của ta, huynh đệ của Hỗ gia trại hào phóng, nhiệt tình, hoọhọ đều là bằng hữu của ta.

Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng:

- Bằng hữu nhiều không đáng giá, huynh rút cuộc muốn nói gì, đừng quanh co nữa, vội chết đi được.

Bạch công tử thở ra một hơi, từng chữ một nói:

- Nếu Hoa đương gia là bằng hữu của ta, việc của Hoa đương gia chính là việc của ta, mối thù của Hoa đương gia chính là mối thù của ta.

- Nếu người cha hồ đồ kia của ta nghe thấy lời sàm ngôn này, liền vấn tội Hoa lão gia, khiến Hoa lão gia phải tha hương, vậy thì trước những lời gièm pha, che mắt thị phi, những kẻ khốn khiếp đem hết ra trước công lý, sau đó ông ý là cha ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nuông chiều, ta giúp mọi người đối phó ông ta.

Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc ngơ ngác nhìn nhau rồi lại ngạc nhiên.

Bạch công tử lại đắn đo nói:

- Chỉ là, việc báo thù vô cùng phức tạp, phải làm cho rõ, từ từ tìm hiểu không muộn, mà việc cấp bách…

Bạch công tử dừng lại một lát, mới do dự nói:

- Việc cấp bách là để Hoa đương gia nhanh chóng nhậm chức Hoa nguyên soái của Thiết giáp doanh, canh giữ Mộ Bình, mới là việc chính.

Hoa Như Ngọc nghe vậy, trong ánh mắt lạnh lùng, diễm lệ lộ ra sự mong đợi.

- Biết người biết ta.

Trần Tiểu Cửu đi tới vỗ vai Bạch công tử, trịnh trọng nói:

- Việc này khó vậy sao? Nếu có thể làm xong việc này, Tiểu Cửu vô cùng cảm kích.

Bạch công tử cười:

- Việc này không khó, Thiết Giáp doanh là do ta điều khiển, ngay cả Cự Giác cung thủ, thực ra cũng là tách ra từ Thiết Giáp doanh.

- Hơn nữa, Hoa đương gia đương nhiên là nữ lưu, nhưng anh hùng của Đại Yến không phải là ít? Với thân phận nữ nhi, nhậm chức nguyên soái Thiết giáp doanh, chỉ cần năng lực hơn người, lại có công lao, cũng không làm việc nghịch đạo, chẳng qua….

- Chẳng qua cái gì?

Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc đồng thanh hỏi.

Bạch công tử do dự nói:

- Chỉ là thân phận thực sự của Hoa đương gia quá mức mẫn cảm, nếu công bố trước công chúng, chỉ có thể mang tới sự chấn động cho triều đình, bá quan phản đối, cho nên, chỉ có làm uất ức Hoa đương gia giả tạo một chút khiến mọi người đều có thể chấp nhận thân phận, việc này mới có thể thành.

Hoa Như Ngọc nhíu mày rất lâu, mới gật đầu nói:

- Chỉ cần có thể báo được đại thù, có thể vì nước vì dân, chống lại cường đạo, cho dù thay tên đổi họ, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Bạch công tử gật đầu nói:

- Hoa đương gia trí tuệ hơn người, khiến người ta khâm phục.

Trần Tiểu Cửu kéo bàn tay thon thả của Hoa Như Ngọc, cười nói:

- Việc giả tạo thân phận, còn cần có lão hồ ly Chung Bân kia giúp đỡ, còn Thiết giáp doanh, cự giác cung thủ, tổng cộng hơn hai ngàn người còn chưa giải được độc, ta và Độc Hoàng còn cùng phải trở về Hàng Châu, gom góp thảo dược mang tới.

Tiểu Cửu, Độc Hoàng, hai người liền lên ngựa chạy về phía Hàng Châu.

Ngựa của Độc Hoàng căn bản không thần mã như của Tiểu Cửu, được nửa đường Độc Hoàng và Tiểu Cửu cùng ngồi trên Ô Nhã, vội vàng về Hàng Châu.

Với tính cách của Tiểu Cửu, trên đường đương nhiên không thể thiếu trò đùa giỡn.

Lợi dụng đủ loại cớ, sờ sờ, xoa xoa, vô cùng vui vẻ, chỉ khiến Độc Hoàng đỏ mặt, mới thoải mái cười to.

Tốc độ của Ô Nhã rất nhanh, chỉ trong vòng hai ngày, đã tới được Hàng Châu.

Lúc này, tin tức chiến sự vẫn chưa về tới Hàng Châu, tất cả mọi người đều không biết Thiết Giáp doanh đã đại thắng trở về, tên Chung Bân vẫn đang ngồi trong nha môn mặt cau mày có, nghĩ tới việc chiến sự ở Mộ Bình thành.

Tiểu Cửu và Độc Hoàng mệt mỏi trở về, đến khiến Chung Bân vội vàng đứng lên, giật mình kinh hãi.

Chung Bân nhìn quần ảo như dã nhân của Tiểu Cửu, sửng sốt hồi lâu, mới lắp bắp nói:

- Tiểu Cửu, ngươi…ngươi sao lại trở về nhanh vậy?

- Chiến sự đã đánh xong rồi, ta không về, còn ở đấy làm gì?

Rồi đĩnh đạc ngồi trên ghế, cầm lấy tách trà đầy, đưa cho Độc Hoàng, cười nói:

- Đi đường vất vả, tỷ uống cho ấm người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.