Chương trước
Chương sau
Bạch công tử bị Độc Hoàng làm cho bối rối, khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ ửng.

Độc Hoàng quan sát anh ta từ trên xuống dưới, trêu trọc nói:

- Không sai, lúc này nhìn mặt ngươi, mới có chút tình người.

Bạch công tử lắc đầu, nhìn Tiểu Cửu, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Cửu, nữ nhân của huynh sao đều mạnh mẽ như vậy chứ?

- Nữ ....nữ nhân của ta?

Trần Tiểu Cửu ngẩn người, khuôn mặt quỷ dị nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của Độc Hoàng, bỡn cợt nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, Bạch công tử nói tỷ là người phụ nữ của ta.

- Gì cơ?

Độc Hoàng đang sửa sang lại hòm thuốc, không nghe thấy câu nói của Bạch công tử.

Thấy nét mặt đang nhìn lại của Tiểu Cửu, mang theo nụ cười vui thích, khuôn mặt kiều diễm như tiên nữ của Độc Hoàng thản nhiên đỏ ửng lên.

Dường như nụ cười xấu xa của Tiểu Cửu không ngờ có thể khiến mình tâm hoảng ý loạn, miên man bất định.

Độc Hoàng không dám nhìn đối diện với Tiểu Cửu, khuôn mặt tuấn tú kia thực sự khiến lòng người dậy sóng, nếu lại nhìn lên, có thể rơi sâu vào bên trong, không thể tự kiềm chế.

Độc Hoàng ngại ngùng đỏ mặt, chịu đựng trái tim mình đang không ngừng loạn nhịp, trong mắt bao hàm phong tình u oán, hung hăng lườm Tiểu Cửu.

Chỉ là trong đôi mắt ẩn chứa sự oán hận lại trêu chọc khiến cả người Tiểu Cửu nóng lên.

Độc Hoàng quay đầu nhìn Bạch công tử, nói:

- Cái đồ không có nhân tính nhà ngươi, thật không hổ thẹn là bạn của Tiểu Cửu, ngươi vừa có chuyển biến tốt lên một chút, đã không đứng đắn như vậy sao? Có tin là bây giờ ta sẽ hạ độc lại ngươi không?

Bạch công tử thấy Độc Hoàng đỏ ửng mặt, lại thấy Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, vừa quay người lại, nói với Độc Hoàng:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, ta xưa nay trầm mặc ít nói, không biết dùng từ, nhưng, theo ta thấy, nàng và Tiểu Cửu thật là có chút tình ý phu thê….

- Có phải ngươi bị bệnh thương hàn mà trở nên hồ đồ rồi không? Sao lại nói những lời mát mẻ như vậy?

Trái tim Độc Hoàng nhảy loạn lên, hai má cũng nóng lên, hai vành tai cũng đỏ lên như rướm máu, ngơ ngác nói với Bạch công tử:

- Lát nữa Hoa đương gia vào đây, ngươi còn dám nói càn như vậy, cẩn thận nàng ta sẽ cắm ngươi thành con nhín…

Nói xong, cũng không dám ngoái đầu nhìn Tiểu Cửu, che hai má nóng bỏng, phi như bay bỏ chạy.

Bạch công tử nhìn dáng vẻ chạy trốn của Độc Hoàng, khẽ ho một tiếng, tranh công nói với Tiểu Cửu:

- Ta thấy huynh không dám nói, những lời không tiện nói của huynh, mạo hiểm tính mạng nói ra cho huynh, huynh định cảm tạ ta như thế nào?

- Ta còn phải cảm ơn huynh sao?

Tiểu Cửu thở mạnh một cái:

- Lẽ ra quan hệ giữa ta và Độc Hoàng rất trong sáng, không chút tiếng động, cái này bị huynh đem tấm lòng của ta bày ra giữa ánh sáng, từ nay nàng ấy không phải sẽ đề phòng ta như vậy sao? Thằng nhãi huynh, tuy âm độc thông minh, nhưng luận về học vấn tán gái, huynh đúng là một tên ngốc.

- Không thấy ý tốt của ta.

Bạch công tử bĩu môi:

- Theo sự quan sát của ta, trong mắt nàng ta, tuy huynh là một con sói đực tàn ác, là một con sói phát dục, nhưng bản thân nàng ta chẳng qua cũng là một con sói cái cô đơn,

- Ôi…huynh còn chưa thấy dáng vẻ đau lòng của nàng ta dành cho huynh, chậc…chậc, vừa chau mày, vừa xuýt xoa, dường như rất không đành lòng, ta không tin Độc Hoàng tỷ tỷ giết người không chớp mắt này sẽ choáng váng.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi trêu chọc nói:

- Huynh chìm trong mê man như vậy rồi, sao còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Độc Hoàng tỷ tỷ ư?

Bạch công tử nói:

- Không nhìn không được, Độc Hoàng tỷ tỷ này không ngờ còn đẹp hơn cả muội muội của ta, còn đẹp hơn vài phần…

- Các ngươi đang bàn luận gì vậy? Ai giống tiên thế?

Một tiếng nói lạnh lùng, diễm lệ truyền tới, Hoa Như Ngọc dẫn theo La Đồng, Hỗ Tam Nương

hấp tấp chạy vào.

Trần Tiểu Cửu không dám trêu chọc Bạch công tử nữa, nói với Bạch công tử:

- Vị này chính là Hoa đương gia.

Lại chỉ vào Hoa Như Ngọc nói:

- Đây là Bạch công tử, vừa rồi nàng cũng biết rồi.

Hoa Như Ngọc nhìn khuôn mắt hơi đỏ ửng của Bạch công tử, khuôn mặt diễm lệ căng thẳng, không nói lên lời.

Bạch công tử cũng lơ đễnh, chắp tay nói:

- Đa tạ sự giúp đỡ của Hoa đương gia.

Hoa Như Ngọc hừ nặng một tiếng, khinh thường nói:

- Cảm tạ ta làm gì? Nếu không phải Tiểu Cửu cầu xin ta, ai mà thèm cứu ngươi chứ.

Hoa Như Ngọc còn nhớ rõ, lúc đầu chính là cạm bẫy của Bạch công tử, đã bắt nàng vào trong địa lao, món nợ này, còn chưa tính rõ.

Bạch công tử đối với sự lạnh lùng của Hoa Như Ngọc, cũng không đặt nặng.

Nhếch đôi môi mỏng lên, từng chữ nói:

- Tiểu Cửu và ta tâm đầu ý hợp, đối với huynh ấy, ta không cần phải nói chữ cảm ơn, nhưng đối với Hoa đương gia, phải nói hơn hai ngàn năm trăm lần.

- Hai ngàn năm trăm lần?

Hoa Như Ngọc nghe vậy liền ngẩn người.

Bạch công tử thấy đôi mắt lạnh lùng diễm lệ mà vô cùng mê hoặc kia của Hoa Như Ngọc, giải thích nói:

- Bởi vì thời khắc sống chết, là Hoa đương gia ra tay, cứu Thiết Giáp doanh, cự giác cung thủ, hai ngàn năm trăm binh sinh của Đại Yến này, ta sao có thể không khắc cốt ghi tâm với Hoa đương gia chư? Ân công, xin…xin nhận của ta một lạy.

Bạch công tử vừa nói, vừa quỳ xuống.

Hoa Như Ngọc không né tránh, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia cuối cùng đã trút đi nhưng tia băng lạnh, bắn ra một tia ấm áp.

Hoa Như Ngọc mơ hồ đoán được thân phận cao quý của Bạch công tử.

Nhưng Hoa Như Ngọc không ngờ Bạch công tử có thể yêu thương tướng sĩ như vậy.

Không ngờ y còn không nể uy nghi của hoàng gia, trước mắt bao nhiêu là đạo tặc, công khai quỳ xuống trước mặt mình.

Tên này…cũng làm loạn quá vậy sao?

Trần Tiểu Cửu đẩy Hoa Như Ngọc sang một bên, lại vội vàng đỡ Bạch công tử dậy, ghé vào tai trêu ghẹo y nói:

- Tên mã hầu huynh, không cần phải khổ tâm thu phục lòng người như vậy đâu, Hoa đương gia là vợ ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng dám không nghe lời, ta đánh vào mông nàng ngay.

- Cái gì? Vậy mà huynh không nói sớm.

Bạch công tử giận tới thất khiếu chảy máu, oan ức nói:

- Ta bao nhiêu năm nay, chưa từng quỳ trước mặt bất cứ ai…ôi. Thất sách, thất sách quá.

Trải qua một tiểu tiết nhỏ, mọi người cuối cùng cũng đã quen mắt

Bạch công tử giơ tay lấy ra một tấm hổ phù, giao cho Hoa Như Ngọc nói:

- Hoa đương gia, tấm hổ phù này giao cho nàng, bây giờ, nàng chính là đại nguyên soái, chỉ cần có tấm hổ phù trong tay, hai ngàn Thiết Giáp doanh, năm trăm cự giác cung thủ đều trung thành nghe theo sự điều khiển của nàng không dám có hai lời.

- Hổ phù? Cho ta?

Hoa Như Ngọc không xa lạ gì với tấm hổ phù, lúc nhỏ, nàng không chỉ một lần thấy tấm hổ phù này trong tay cha nàng, có uy lực nắm giữ thiên hạ.

Lúc này, thấy tấm hổ phù uy nghiêm kia, liền nhớ lại những ưu thương và ngọt ngào lúc nhỏ.

- Huynh tin tưởng ta như vậy sao?

Hoa Như Ngọc không nhận lấy hổ phù, chỉ nhìn nó mà ngẩn người.

Bạch công tử cười sảng khoái, đưa tấm hổ phù vào tay Hoa Như Ngọc, nháy mắt ra hiệu nói:

- Tuy nói thiên hạ duy chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi dưỡng nhất, nhưng…

Bạch công tử chỉ vào Tiểu Cửu, từng chữ nói:

- Ta tin tưởng Tiểu Cửu vô điều kiện.

Có được tấm hổ phù, chính là giành được quyền lực toàn quyền điều khiển Thiết Giáp doanh và cự giác cung thủ.

Thế cục chiến trường đã thay đổi trong nháy mắt, lương thực cũng chỉ đủ ăn một bữa, thời gian cũng rất quan trọng.

Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, Bạch công tử, Hỗ Tam Nương , La Đồng thương lượng xong kế sách đối địch, tất cả đứng ở chỗ khe núi bằng phẳng.

Lúc này, Thiết Giáp doanh, cự giác cung thủ đã bài tiết ra hết độc tố, có một số người trúng độc nhẹ, đã hồi phục lại nguyên khí.

Chỉ là, không có lương thực, trong bụng những binh sĩ này giống như chỉ có tham trùng đang gọi, đói tới mức hoảng loạn.

Cũng may Trần Tiểu Cửu có dự kiến trước, để quân cường đạo mang theo lương thực, treo trên cổ.

Độc Hoàng dặn dò anh em dỡ lương thực xuống, lập tức nấu cơm.

Nhưng chỉ có thể nấu cháo để húp,

Thiết Giáp doanh , cự giác cung thủ mấy ngày không ăn cơm, ngửi thấy mùi gạo, ai cũng tranh nhau vây quanh, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

Sau khi Độc Hoàng chia cháo cho mọi người xong, mới sai anh em Hỗ gia trại lấy ra ít thịt bò khô, chia cho mọi người ăn.

Vì để tiện hành quân đánh giặc nên mọi người tặc mang theo rất ít lương thực, cũng chỉ đó cho các binh sĩ đói mấy ngày, ăn no nê.

Các binh sĩ ăn uống no nê, chợt thấy tinh thần sảng khoái, cả người tràn đầy sức mạnh.

Viên Tử Trình cũng tỉnh lại trong cơn hôn mê, gã chịu đựng nỗi đau kịch liệt, khiến Thiết Giáp doanh, cự giác cung thủ tập hợp đợi lệnh, lại chờ Bạch công tử chỉ thị.

Bạch công tử thấy binh sĩ tràn đầy sức sống, dây cung buộc chặt trong lòng kia cuối cùng cũng được lơi lỏng ra.

Bạch công tử chỉ vào hổ phù trong tay Hoa Như Ngọc, nói với toàn binh:

- Từ bây giờ trở đi, nàng ấy chính là tướng quân của các ngươi, nguyên soái của các ngươi, lời nói của nàng ấy chính là tất cả, các ngươi phải phục tùng vô điều kiện, ai dám không nghe quân lệnh, giết không tha. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Lúc này các binh sĩ mới chú ý tới tấm hổ phù đã rơi vào trong tay cô nương lạnh lùng diễm lệ.

Tuy bọn họ không biết cô gái này rút cuộc là ai, nhưng từ trong ánh mắt lạnh lùng, sắc bén và bướng bỉnh kia, cũng có thể thấy, cô gái này e không phải là một nhân vật dễ chọc vào.

Quân nhân, lấy phục tùng quân lệnh là thiên chức.

Có chỉ thị nghiêm khắc của Bạch công tử, còn có tấm hổ phù trong tay Hoa Như Ngọc, bọn họ đâu dám không nghe quân lệnh – huống hồ, ngay cả tính mạng mình cũng là do người ta cứu.

Há miệng mắc quai, vừa rồi còn ăn một tấn thịt bò khô của người ta.

Hoa Như Ngọc biết dược tính còn sót lại nửa canh giờ, cũng không dám lãng phí thời gian, nàng không nói những lời hoa mỹ.

Chỉ là một phát tất trúng, nói:

- Chư vị tướng sĩ, ta tuy là một nữ nhi, lại là sơn tặc, nhưng ta lại có một con tim cùng tiến thoái với chư vị tướng sĩ, chư vị tướng sĩ phải nghiêm khắc thực hành theo quân lệnh, nếu không, thị vị dị kỷ, kỳ tội đương tru.

Lời nói của Hoa Như Ngọc vô cùng tàn ác, dọa những tên lính trục lợi, trong đám người, không có một tiếng cười nào.

Hoa Như Ngọc lại giũ đi gánh nặng:

- Không ngại nói thẳng với mọi người, tất cả lương thực đều đã bị mọi người ăn hết, đây là lương thực cuối cùng của mọi người, nếu muốn sống sót đi ra, duy chỉ có một con đường là ra sức chiến đấu tới cùng, mới có thể có cơ hội sống sót, mới có thể có hi vọng sinh tồn, các vị có tự tin không?

Các tướng sĩ rơi vào tuyệt cảnh, trong mắt đều lộ ra sự hiếu chiến, hét lớn:

- Có..o

Hoa Như Ngọc lại nói:

- Cha mẹ, huynh đệ, thê nhi, bằng hữu của các vị đều đang đợi các vị giết sạch Oa Khấu, thanh trừ phản tặc, chiến thắng trở về, khi đối mặt với kẻ thù, các vị nên làm thế nào?

Các tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, cùng kêu lên:

- Sát sát! Sát.

Thanh âm chấn động cửu châu.

Một tiếng "sát" truyền đi vang dội, cũng khiến cho Tạ Kim đang bao vây bên ngoài khe núi hoảng sợ, vội vàng phái trọng binh canh giữ bên cạnh khe núi, phòng bị cẩn mật.

Sau khi Hoa Như Ngọc giáo huấn xong, liền truyền quân lệnh, bố trí gọn gàng ngăn nắp các tướng sĩ, điều này khiến Bạch công tử vô cùng cảm thán:

- Phụ nữ của Tiểu Cửu không có ai là bất tài.

Đến cuối cùng, tất cả các tướng sĩ đều phân bố xong, vận sức chờ phát đột.

Lại thấy Hoa Như Ngọc quay người, nhìn Bạch công tử từ trên xuống dưới, trong mắt hàm chứa sự giảo hoạt, khiến Bạch công tử hết hồn.

- Cô muốn làm gì?

Bạch công tử cuối cùng không chịu nổi ánh mắt thợ săn của Hoa Như Ngọc, núp vào sau Tiểu Cửu.

Hoa Như Ngọc thấy Bạch công tử, thần bí cười:

- Tôi muốn giao cho huynh một nhiệm vụ, sợ huynh không đủ can đảm.

- Nhiệm vụ gì?

Bạch công tử suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra lời giải đấp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.