Chương trước
Chương sau
Hỗ Tam Nương thật không ngờ, tại nơi tuyết lớn gió lạnh này, sẽ đụng phải "cố nhân" nhiều năm không gặp.

Hỗ Tam Nương mày phượng nhướn lên, khóe miệng còn mang theo một tia cười lạnh, làm cho người ta không nhìn ra trong lòng nàng rốt cuộc là mừng hay lo. Chung quy nhìn lại, thấy muôn phần phức tạp lại chiếm phần nhiều.

Cái tên "Lưu Nguyên Tể " chỉ biết là kẻ địch hùng mạnh, lúc này chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn.

Nhưng khi nghe Hỗ Tam Nương kêu khẽ một tiếng, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, thanh âm kia dường như rất quen thuộc, và địch nhân kia sao có thể gọi ra tên của mình, điều này không khỏi khiến người ta khó hiểu sao?

Lưu Nguyên Tể gãi tai, quay đầu nhìn lại.

Đợi khi bóng dáng quyến rũ của Hỗ Tam Nương bắt kịp y, gương mặt bị dọa xám ngoét như màu đất, toàn thân run lên, thân thể cường tráng không ngờ lập tức ngã lăn ra đất. Hình ảnh này khiến cho đám binh lính đang hoảng hốt chạy trốn trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Hỗ Tam Nương phóng ngựa đuổi theo, lại hô lớn:

- Lưu Nguyên Tể , còn không chịu bó tay chịu trói?

Lưu Nguyên Tể dù sao cũng là hào kiệt một phương, tuy rằng sợ đến tái mặt nhưng tâm tư chạy thoát thân vẫn vượt xa so với sự sợ hãi, tựa như cá chép quẫy đuôi, kẹp ngựa mà chạy. Bất chấp đám lính phía sau sống hay chết.

Bại binh như núi đổ.

Nhất là khi thấy Lưu Nguyên Tể sợ đến vỡ mật, tướng quân hoảng hốt chỉ lo chạy trốn một mình.

Cũng không ai biết vì sao Lưu Nguyên Tể e ngại Hỗ Tam Nương như vậy, chỉ có điều, một đại nam nhân, một Đại tướng quân, giống như con chuột chạy trối chết như vậy, thật khó lòng khiến người ta hiểu được.

Đại tướng quân làm sao lại sợ hãi một người đàn bà quyến rũ?

Sáu bảy phần đám binh sĩ chạy trối chết, khi chạy không còn chút quy tắc trận thế.

La Đồng, Hỗ Tam Nương, Hoa Như Ngọc phân biệt trái phải giữa ba đội, vung đại đao, hướng đầu đám lính đang hốt hoảng chạy trốn sợ vỡ mật chém tới, không còn lại chút sức chiến đấu.

Một đao vung xuống, hoặc đầu bị chặt rơi, ùng ục lăn đầy đất,, hoặc thân bị đại đao chia làm hai khúc, lục phủ ngũ tạng chảy ra, thoạt nhìn vô cùng ghê người.

Quân đoàn Anh Mộc, La Đồng, Hắc Sơn giết người đầy hứng khởi, tiếng gào khóc hòa cùng từng động tác vung đao giết người.

Anh Mộc một mái đầu đỏ, phất phới trong gió, bộ mặt dữ tợn, lộ ra một cỗ quật cường. Dường như gã trời sinh ra để giết người vậy…

Huynh đệ Hỗ gia trại như lang như hổ, thu gặt lấy từng sinh mạng.

Tổng cộng hơn sáu trăm tên địch nhân, làm sao đủ cho đám cường đạo này chém dưa thái rau đây?

Gian nan chính là, mảnh rừng bí mật này, chỉ có một lối ra, giờ đã bị phong kín rồi. Trong rừng rậm chạy không được, chỉ có thể chạy vòng quanh mà thôi.

Trong lòng đám lính còn lại sự tuyệt vọng, cứ vòng quanh chạy trong rừng rậm, chỉ là chờ cái chết đến sớm hay muộn.

Trong chốc lát, sáu trăm binh lính bị năm trăm tên cường đạo của Hỗ gia trại giết cho người chết ngựa đổ.

May mắn sống sót chỉ khoảng mười mấy người toàn thân trọng thương, chỉ có điều tuyệt vọng lăn lộn đầy đất, ôm lấy cánh tay, cái chân bị gãy, nơi nơi thất thanh khóc rống.

Hỗ Tam Nương khuôn mặt quyến rũ, lộ ra một mảng sương lạnh, dường như muốn một kiếm, xuyên thủng qua người Lưu Nguyên Tể .

Lưu Nguyên Tể hồn bay phách lạc, bí quá hóa liều cuối cùng đành quyết định, phóng ngựa chạy vội. Y muốn đơn thương độc mã, nhắm phía rừng rậm đả thông một cánh cửa, muốn cướp đường mà đi.

Nơi cửa mấy hán tử ngăn Lưu Nguyên Tể lại, vung cao đao chém xuống.

Lưu Nguyên Tể tuy rằng sợ hãi Hỗ Tam Nương, nhưng thân thủ y cũng rất dũng mãnh, đao thép lóe ra, chém hai hán tử bị thương.

Hỗ Tam Nương mắt phượng rùng mình, hô lớn:

- Ai có thể bắt được tên này? Người đó lập được công lớn.

Lời Hỗ Tam Nương vừa nói ra, quân đoàn Anh Mộc lập tức cười ha hả.

Năm người phóng khỏi mình ngựa, Anh Mộc cùng bốn người bày tat ư thế ngạo nghễ tàn khốc.

Cao Cung giống hệt quý danh quả bí lùn, lăn đi, cùng sự hợp sức của bốn người quân đoàn Anh Mộc, đưa gã đẩy ra ngoài.

Giữa không trung, chỉ truyền đến tiếng cười ha hả của gã.

Nơi này trong bóng đêm tràn đầy huyết sắc, vừa khôi hài, lại cảm thấy âm trầm khủng bố.

Lưu Nguyên Tể chém bay mấy hán tử như lang như hổ, trước mặt còn hai trướng ngại vật, chỉ cần chém thêm hai người này, y có thể cướp đường chạy trốn.

Từ nay về sau, trời cao mặc sức tung bay.

Nhưng, ông trời không lưu cho y một cơ hội bình an vô sự.

Cao Cung với cơ thể nặng ba trăm cân, từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào mạng sườn của y.

Rắc rắc!

Liền theo tiếng xương sườn gãy vang lên, Lưu Nguyên Tể bị Cao Cung đè lên thân thể, y bị nguyên mông của Cao Cung nện vào cực mạnh, đau đến ngũ quan vặn vẹo, cũng không đứng lên nổi.

- Vậy mới tốt chứ, quân đoàn Anh Mộc đương nhiên lập đại công.

Hỗ Tam Nương xoay người xuống ngựa, đến trước mặt Lưu Nguyên Tể , mắt phương uy nghiêm, nhìn thẳng vào gương mặt không ngừng vặn vẹo của y, nhấn mạnh từng chữ:

- Lưu Nguyên Tể , ngươi…còn nhận ra ta không?

Lưu Nguyên Tể tuy rằng toàn thân đau đớn, nhưng cũng không dám không đáp:

-Ngươi là… ngươi là Tam Nương, ta… ta làm sao không nhớ ngươi, tốt xấu… tốt xấu chúng ta cũng là đồng đội bao năm.

- Ha ha…đồng đội? Ngươi còn có mặt mũi nói đồng đội với ta?

Hỗ Tam Nương lật tay tặng cho Lưu Nguyên Tể một cái tát thật vang dội, mới nói:

- Họ Lưu kia? Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn hèn nhát như vậy, ngươi nói, tại sao bây giờ ngươi lại ở trong này? Chẳng lẽ các người và Oa Khấu quan hệ với nhau? Ngươi nói sự thật cho ta, bằng không, ta lập tức đâm chết ngươi.

Hoa Như Ngọc, La Đồng giờ phút này cũng chạy tới, nói với Hỗ Tam Nương:

- Mẹ nuôi, người sao lại biết y? Y rốt cuộc là ai?

Hỗ Tam Nương thở dài một tiếng, nhìn lên khoảng không đen như mực trong đêm, đau đớn nói:

- Người này tên Lưu Nguyên Tể , khi Định Nam Vương phong cho y là thuộc hạ của cha con, y từng là tham tướng của Định Nam Vương.

Lại kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hoa Như Ngọc, rành rọt từng chữ một:

- Định Nam Vương năm đó nói xấu Hoa nguyên soái không có lòng thần phục, chính do tên Lưu Nguyên Tể này tạo chứng cứ giả, nói y là đồng lõa bên trong của Hoa Nguyên soái.

- Cái gì?

Hoa Như Ngọc sắc mặt xanh mét, hận ý bốc lên đầu, phất tay điên cuồng vả vào miệng y.

Sấm sét nổi lên "bốp, bốp…"

Kèm theo đó là từng trận khóc thét.

Hoa Như Ngọc trút hận đủ rồi mới thở hồng hộc, cắn chặt răng, nói:

- Ngươi nói, ngươi tại sao muốn hại cha ta? Hại gia đình ta lụi bại, phải mai danh ẩn tích, còn phải mang theo cái tiếng phản thần?

- Ngươi nói, ngươi rốt cuộc vì sao làm chuyện táng tận lương tâm như vậy? Là tiền bạc, lợi ích làm mê muội tâm can hay ngươi có thâm cừu đại hận với cha ta?

Lưu Nguyên Tể bị Hoa Như Ngọc đánh cho cả miệng đầy máu, muốn nói chuyện, nhưng miệng rung lên, nhất thời trong chốc lát nói không lên lời.

Hỗ Tam Nương nhìn Lưu Nguyên Tể măt sưng lên tràn đầy máu tanh, oán hận nói:

- Họ Lưu kia, năm đó Hoa nguyên soái đối đãi với ngươi không tệ. Ta nếu nhớ không lầm, năm đó ngươi từ một kẻ vô danh tiểu tốt, thăng cho ngươi làm tham tướng, đều là một tay Hoa nguyên soái một tay cất nhắc, ân đức này đối với ngươi lớn thế nào?

- Mà ngươi, chỉ vì quan to lộc hậu của Định Nam Vương, sau lưng đâm Hoa nguyên soái một đao, phàm là người có lương tâm, có thể làm chuyện phản trắc vậy sao. Hành động ngu xuẩn vậy sao?

Lưu Nguyên Tể nghỉ ngơi một chút, rốt cuộc đã có thể mở miệng nói chuyện.

Nước mắt xuôi dòng, nức nở nói:

- Tam … Tam Nương, đừng giết ta, ta lúc đầu cũng là bị ép bức bất đắc dĩ, ta đối với Hoa nguyên soái cực hổ thẹn. Nhiều năm nay, trong lòng ta vẫn bứt rứt không yên.

- Ta nhổ vào…

Hoa Như Ngọc gắt lời nói:

- Xem bộ dạng của ngươi béo mập thân thể cường tráng, chỗ nào có lòng không an?

Hỗ Tam Nương tiếp lời:

- Cầu xin tha thứ ư? Hừ… Ngươi muốn ám hại tội danh này cho Hoa nguyên soái, ta có lẽ chỉ đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, tha cho ngươi một mạng, cho ngươi tự sinh tự diệt. Nhưng hiện tại, ngươi… ngươi lại phạm vào điều tối kỵ của ta.

- Cái gì… cái gì tối kỵ?

Lưu Nguyên Tể nơm nớp lo sợ hỏi lại.

Hỗ Tam Nương nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi ngàn dặm xa xôi từ Phúc Kiến vụng trộm ẩn nấp đến đây, cấu kết với Oa Khấu, tùy ý giết hại đồng bào, hướng dân chúng Đại Yến vung lên dao mổm khiến sinh linh đồ than, người dân nào của Đại Yến có thể có dã tâm lang sói như thế? Ngươi hoàn toàn không phải phản đồ, vậy ngươi là cái gì? Ngươi còn có thể được xem là một người dân Đại Yến sao?

Hoa Như Ngọc cũng ngây người một lúc, nhấc chân hung hăng đá vào bụng y, bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Ta luôn thắc mắc, tại sao trong này lại có một đội quân Đại Yến?

- Hóa ra… hóa ra là thằng nhãi ngươi, Lưu Nguyên Tể cực cực khổ khổ từ Phúc Kiến tới đây giỏi lắm, ngươi quả nhiên không phải đồ tốt, cấu kết với giặc ngoại xâm tàn sát bộ tộc đồng bào, ngươi còn được coi là người sao?

Lưu Nguyên Tể cũng biết mình thế nào cũng rửa không hết tội danh phản quốc. Chỉ là lúc này y đang không ngừng dập đầu cầu xin sự tha thứ.

La Đồng xông lên, tay đấm chân đá, rồi hướng Lưu Nguyên Tể béo mập đạp thêm một trận.

Gã cầm đao thép lên, nắm tóc của y, đem đao kề sát cổ, ngoan độc nói:

- Tam Nương, giết cẩu tặc đó đi? Vì các anh em đã chết mà báo thù rửa hận.

Lưu Nguyên Tể liên tục xua tay đầy thống khổ, nước mắt nước mũi chan hòa, cầu xin nói:

- Đừng… đừng giết ta, lưu lại cho ta cái mạng chó này.

- Không giết ngươi cũng được… vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào…

Hỗ Tam Nương phủi tay, trầm giọng nói.

Lưu Nguyên Tể nhăn mũi, nức nở nói:

- Tam Nương, ngài.. Ngài muốn biết điều gì, ta…. Ta đều nói cho người biết…

Hỗ Tam Nương nheo mắt, giọng vút lên mãnh liệt nói:

- Ngươi là thân tín của Định Nam vương, lần này ngươi đến đây, nhất định là phụng theo mật lệnh của Định Nam Vương?

- Ngươi cho ta một sự thật, lần này binh lính của ngươi đến Mộ Bình có bao nhiêu người? Trừ ngươi ra, còn có tướng quân nào đem theo quân mà chưa chết không? Định Nam Vương và Oa Khấu, rốt cuộc là có hành động mờ ám gì? Định Nam Vương định làm gì? Ngươi nói thật ra cho ta, có thể ta sẽ tha cho mạng chó của ngươi.

Lưu Nguyên Tể bị hỏi liên tiếp nhiều câu, khiến y hoa đầu chóng mặt.

Hít thở thật sâu, Lưu Nguyên Tể mời khiếp nhược mà đáp:

- Quân đội của ta lần này tới Mộ Bình chừng hơn tám nghìn người, ngoại trừ ta còn có Tạ Kim tướng quân, cũng cùng đến.

- Tạ Kim đã đưa Thiết Giáp doanh bao vây ở núi Phượng Hoàng, Thiết Giáp doanh có chạy đằng trời cũng khó bay ra khỏi đó…Không…thêm nữa ba nghìn nhân mã của Oa Khấu, ước chừng tổng cộng có một vạn hai nghìn người, hiện tại đã chết một nghìn, còn lại mười một nghìn quân binh nữa.

- Tạ Kim? Hừ… Đến hay lắm, y chính là đi tìm cái chết mà.

Hỗ Tam nương vung đao thép lên, ngoan độc nói:

- Ngươi nói tiếp cho ta.

Lưu Nguyên Tể sợ tới mức thể xác và tinh thần run rẩy, lắp bắp nói:

- Định Nam Vương lòng muốn tự lập, nhưng chuẩn bị chưa đầy đủ, sợ triều đình đối với ông ta động võ tức thì, liền liên hợp với Oa Khấu, ở Mộ Bình biên cảnh phồn hoa, tập kích quấy rối biên thùy.

- Nơi này dựa vào Giang Nam giàu có đông đúc, triều đình không thể ngồi im bỏ mặc, cho nên hy vọng triều đình phái binh đến. Làm được vậy khiến triều đình được cái này mất cái khác, giảm bớt phòng bị đối với Phúc Kiến, Định Nam Vương sau thời gian trì hoãn đối với Phúc Kiến lúc này sẽ công kích vào, tự lập Vương, dựng lên cơ nghiệp muôn đời…

Hỗ Tam Nương, La Đồng, Hoa Như Ngọc nghe xong, không khỏi biến sắc. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Kinh hãi thật lâu, Hỗ Tam Nương mới thở phào một cái, nỉ non nói:

- Định Nam Vương muốn tạo phản thật sao? Gan lớn quá rồi…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.