Vương Khải Niên đương nhiên biết chân của vợ mình, ngày thường lạnh lẽo thế nào! Lúc này, cảm nhận được sự ấm áp không dễ có được, trong lòng biết đó là thông khí huyết, không khỏi mừng rỡ.
Quay người quỳ xuống trước Trương Nhất Châm, khóc lóc;
- Đa tạ bàn tay thần diệu của Trương chân nhân, ta…ta thật không biết phải cảm ơn Trương chân nhân thế nào cho phải.
Trương chân nhân trong lòng vui vẻ, vội vàng đỡ Vương Khải Niên dậy, thấm thía nói:
- Vương chưởng quỹ, ta thu nhận một nghiệt đồ như vậy, coi như là uổng rồi, ông và Vạn Thọ Sơn tương giao đã hơn ba mươi năm, kết quả hắn lại quay mặt làm ngơ với ông, thật là đáng tiếc.
- Ôi….lại thấy Trần Tiểu Cửu chỉ là bạn bình thường với ông, không ngờ có thể hiến tặng cho ông thứ thuốc dẫn vô cùng quý hiếm độc cóc Tây Vực này, đức độ này, khiến ta vô cùng khâm phục, nếu ông muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn Trần Tiểu Cửu mới phải.
- Vương chưởng quỹ có thể giải quyết tốt các công việc ở dược đường, thì chính là một sự báo đáp tốt nhất với ta rồi, Vương chưởng quỹ thấy thế nào?
- Nhất định! Nhất định ta sẽ cố hết sức.
Vương Khải Niên lúc này nhận được ân đức lớn như vậy của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vô cùng mang ơn hắn, hận một nỗi chưa cống hiến cho Huệ Dân Đường.
Vương Khải Niên biết vợ đã lẳng lặng nằm trên giường nhiều năm, đó là thuốc đến bệnh đi, cũng cần một thời gian, vừa có thể tự do đi lại, lại không vội xuống giường.
Nhưng, thuốc của Trương Nhất Châm vừa đến, tin tức trị khỏi bệnh cho vợ Vương Khải Niên được mấy trăm người ngoài cửa truyền tai nhau ra ngoài, khiến cho mọi người càng thêm khâm phục và tò mò với Trương Nhất Châm.
Mà điều này, chính là thứ mà Trần Tiểu Cửu muốn.
Từ khi Trương Nhất Châm viết đề từ, Trần Tiểu Cửu đã cố gắng để Huệ Dân Đường có liên hệ với Trương Nhất Châm, khiến dân chúng cảm thấy, Trương Nhất Châm chính là người phát ngôn đại diện cho Huệ Dân Đường.
Buổi tiệc tối, đương nhiên phải ở Phúc Mãn lầu, do Phan Tường thiết yến khoản đãi, tên Chung Bân là cao thủ của thân dân, trường hợp chiến tích như vậy, sao có thể thiếu y chứ?
Có Tri phủ Hàng Châu ra mặt, mức độ của buổi tiệc tối này cũng được tăng lên, tám vị thần y kia ngày thường vênh váo vô cùng, nhưng dưới vầng sáng của tiền bối Trương Nhất Châm và uy vọng của quan Tri phủ Chung Bân, bọn họ căng thẳng không dám thở mạnh.
Trần Tiểu Cửu thấy được sự quẫn bách của họ.
Cáo lỗi để Chung Bân và Trương Nhất Châm tiếp tục thảo luận, Trần Tiểu Cửu liền đứng dậy dẫn tám vị thần y lên Tửu Hương lầu.
Phan An thấy Trần Tiểu Cửu dẫn tám vị thần y tới, không khỏi giật mình, kéo áo Trần Tiểu Cửu, truy vấn nói:
- Cửu ca, huynh dẫn những vị lão phu này tới chỗ này làm gì? Bọn họ mắt cao hơn trán, làm sao có thể lấy việc chơi gái làm niềm vui chứ?
Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi:
- Ngươi đừng thấy bọn họ một đám đạo mạo, cởi quần áo ra, thì chẳng phải đều là giống chúng ta hay sao? Chỉ là có cái vẻ ngoài thanh cao, không có ý tự hạ thấp thân phận thôi.
Phan An nghi hoặc nói:
- Vậy phải trị họ thế nào?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Điều này còn không đơn giản sao? Đừng chiêu đãi họ ở đại sảnh, sắp xếp cho họ mỗi người một phòng, để các chị em quyến rũ kia hầu hạ họ, chưa ép được tận xương tủy họ ra thì quyết không được để họ ra ngoài.
Phan An che miệng lén cười, vội vàng đi sắp xếp.
Tám vị thần y, mỗi người đều được sắp xếp trong một căn phòng nồng nàn ý xuân.
Ngồi ngay ngắn, bỗng cảm thấy, một mùi thơm nồng nàn tràn vào, ngoái đầu nhìn lại, một cô gái diễm lệ như nước, chân thành đi tới, cười rất duyên, gục vào lòng.
Lúc này, không còn có ai tới quấy rầy, chư vị thần y cuối cùng cũng bước ra khỏi thần đàn, làm những tục nhân " thực sắc tính dã".
Một khắc đáng ngàn vàng, một đêm lăn đi lăn lại, xương cốt đều mỏi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tiểu Cửu liền cử người đem hai chuyện này nói với "đội ngũ tuyên truyền" của quân đoàn Anh Mộc, sai họ tung tin ra ngoài.
Thứ nhất, Vạn Thọ Sơn vì không có y đức, thấy tiền sáng mắt, đã bị Trương Nhất Châm khai trừ khỏi sư môn! Hơn nữa, chứng hàn huyết của vợ Vương Khải Niên đã được bàn tay thần kỳ của Trương Nhất Châm chữa khỏi.
Thứ hai, tám vị thần y của kinh thành muốn hôm nay nhận đồ đệ, mỗi vị thần y chỉ thu nhận những đồ đệ có tài năng thực sự
Hai tin này được truyền đi, lập tức tạo ra một trận sóng to gió lớn.
Cổ nhân coi trọng nhất là sư môn, đối với cái danhnày của Vạn Thọ Sơn mà nói, một khi mất đi đức hạnh, bị khai trừ khỏi sư môn, đồng nghĩa với việc y rơi vào địa ngục, mãi mãi không thể thoát khỏi cái ác danh vô đức này.
Còn tám vị thần y nhận đồ đệ, lại khiến những lang trungcó tinh thần học tập, và có chí hướng vô cùng mừng rỡ.
Một đám sửa sang hình ảnh, chen chúc tới Huệ Dân Đường, trong tay đều mang theo lễ vật, lòng tràn đầy hi vọng, được nhóm thần y nhận làm đồ đệ.
Mà lúc này, tám vị thần y, còn không biết Trần Tiểu Cửu đã sắp xếp cho mình một trò chơi nhận đồ đệ hay.
Sáng sớm, Trần Tiểu Cửu đã tới Tửu Hương lầu, nhìn vẻ mặt của tám vị thần y, lại thấy tứ chi vô lực, mắt đỏ, liền hiểu đêm qua những lão phu này đã bị " làm khổ" cả đêm.
Trần Tiểu Cửu dẫn tám vị thần y vào trong phòng trên tầng hai, cho tất cả những người không liên quan lui xuống, mới cười dịu dàng với tám vị thần y nói:
- Chư vị thần y, đêm qua các vị nghỉ ngơi tốt chứ?
Nói thừa, có mỹ nữ bán sức hầu hạ, có thể nghỉ ngơi tốt sao?
Tám vị thần y nghĩ một đằng nói một nẻo, gật đầu liên tục, biết Trần Tiểu Cửu biết rồi mà còn cố hỏi.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu lén cười, lại chắp tay với họ, trang trọng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
- Hôm nay Tiểu Cửu có chút việc khó, muốn xin chư vị thần y giúp đỡ.
Hắn cũng không nhìn sắc mặt của các vị thần y, tự mình làm chủ, nói ngắn gọn, thuật lại một lần việc hắn muốn các vị thần y thu nhận đồ đệ.
Tám vị thần y giật mình, thấy sự giảo hoạt lộ ra trên mặt Trần Tiểu Cửu, trong lòng nghĩ: Xong rồi, mắc bẫy của tên tiểu tử này rồi.
Phải biết, học y thuật vừa cần phải có năng lực, cũng cần có thiên phú, nếu nói có thể trở thành thần y, thì thần y đó cũng không thần.
Cho nên, nhóm thần y thường lựa chọn đồ đệ rất nghiêm ngặt, vừa phải tài đức vẹn toàn, lại phải có nghị lực bền lòng, nguyên nhân chính là vậy, những người có đủ điều kiện trở thành đồ đệ của thần y, hiếm như lông phượng sừng lân, cả đời họ cũng chỉ thu nhận ba đồ đệ.
Nhưng tên Trần Tiểu Cửu này trong chốc lát bắt họ mỗi người phải nhận mười đồ đệ, đây không phải là lấy cái mạng già của họ sao?
Bọn họ tuy là bị Diệp Ngâm Phong gọi tới, chống đỡ cho Trần Tiểu Cửu, không dám đắc tội với Diệp Ngâm Phong, nhưng nếu biết mình phải thu nhận đồ đệ, thì có đánh chết họ cũng sẽ không tới.
Nhưng, bọn họ lúc này đã đâm lao phải theo lao: Bởi vì, bọn họ biết, khi việc phong lưu đêm qua mà bị truyền ra ngoài thì sẽ gặp tai họa lớn thế nào.
Việc này, nếu bị truyền ra ngoài, họ liền trở thành những lang trung thất đức.
Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt của tám vị thần y có chút khó coi, mặt mày liền hớn hở nói:
- Đêm qua Trương chân nhân hỏi ta, tám vị thần y nghỉ ngơi thế nào, ta trả lời rằng, các vị thần y ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không cần Trương chân nhân lao tâm.
- Ha Ha..nói ra, Trương chân nhân thật là một thần y đức cao vọng trọng, tuổi tác đã cao vậy rồi, vẫn quan tâm tới việc nghỉ ngơi của chư vị, khiến Trần Tiểu Cửu ta vô cùng cảm động.
Uy hiếp!
Lại uy hiếp
Tám vị thần y có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, hàm ý đó là, các ngươi rốt cuộc có đồng ý không? Nếu không đồng ý, ta sẽ nói ra việc đêm qua các ngươi đã ngủ cùng gái lầu xanh, khiến các ngươi mất hết thể diện, một đám các ngươi sẽ lăn khỏi thần đàn.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Tám vị thần y ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có thể bị Trần Tiểu Cửu xỏ mũi.
Cửa chính Vạn Xuân Đường bị những người thích náo nhiệt vây xung quanh chật cứng.
Ai cũng biết rằng, hôm nay là ngày thần y nhận đồ đệ, bọn họ muốn xem xem bình thường những vị lang trung đạo mạo kia, khi bị tám vị thần y kiểm tra, sẽ quẫn thái như thế nào.
Tám vị thần y dưới sự dẫn dắt của Trần Tiểu Cửu, giả bộ nở ra nụ cười, bất đắc dĩ tới Huệ Dân Đường, thấy dân chúng chen chúc và mấy trăm lang trung đang đứng đợi, trên mặt bọn họ đểu có sự quẫn bách lạ thường.
Đợi tám vị thần y ngồi lên đài, bày xong trận thế, Trần Tiểu Cửu mới dõng dạc nói với các lang trung:
- Hôm nay, các thần y mở quán nhận đồ đệ, đây chính là nghĩ cho bách tính Hàng Châu chúng ta! cũng là một thời cơ tốt cho các vị lang trung học hỏi y thuật, các vị phải chân trọng cơ hội này, nhất định không thể bỏ qua.
Lúc này Vương Khải Niên đã sớm xếp xong thứ tự của các lang trung, một đám theo số thứ tự lên dự thi.
Nhóm lang trung này, có người có trình độ cao, lại có người có tài thực học, mà có một số lại là lang băm giang hồ, ngay cả cái chữ cũng không biết đọc hết, không có chút bản lĩnh nào, hỏi chưa đầy ba câu, đã bị loại sang một bên.
Cũng có một số người dựa vào phương thuốc gia truyền, lại cũng có người dành được sự ưu ái của nhóm thần y, vui mừng gật đầu.
Dân chúng đâu có từng thấy hình thức nhận đồ đệ đồ sộ như vậy, mọi người đều kiễng chân, chỉ chỉ trỏ trỏ lên đài, như thể là người trong nghề vậy.
Trần Tiểu Cửu đứng một bên, thấy dân chúng và các lang trung đều làm trò, không thể tự kiềm chế, trong lòng lại sinh ra một sự kiêu ngạo " mọi người đều say mình ta tỉnh".
Thứ hắn cần là sự giảo hoạt, suy tính và suy tính.
Nhìn trong ba tầng, ngoài ba lớp, những kẻ điên cuồng và những lang trung tận tâm, Trần Tiểu Cửu biết mình đã thành công.
Trải qua một buổi sáng tỉ thí, khảo hạch, đang tỉ thí, lại khảo hạch, mỗi vị thần y cuối cùng cũng đã đại công cáo thành, điều khiến họ được an ủi là, lần này việc thu đồ đệ không phải là hoàn toàn thất bại như vậy.
Bọn họ thực không ngờ Hàng Châu là một vùng đất nhân kiệt địa linh như vậy, mỗi vị thần y chỉ thu được mấy người đủ điều kiện làm đồ đệ, bồi dưỡng từ từ, có thời gian, có lẽ thành một thời đại thần y nữa.
Trần Tiểu Cửu tiếp tục suy tính, tổ chức một nghi thức nhập môn long trọng cho bọn họ.
Những kẻ may mắn được chọn kia vui quá mà khóc, mà những kẻ bị đào thải thì đứng một bên, lực bất tòng tâm.
Tên Trần Tiểu Cửu này gian trá như vậy, lại ném ra một mồi nhử nữa cho họ, nếu ai kiên nhẫn, có thể tới Huệ Dân Đường làm tiểu nhị, học trộm kinh nghiệm của nhóm thần y, thời gian lâu dài, đá cũng có thể thành châu báu.
Lời vừa nói ra, những lang trung nhìn xa trông rộng tranh nhau gia nhập Huệ Dân Đường, làm một gã tiểu nhị bình thường, hơn nữa bọn họ cũng biết, Huệ Dân Đường có những cô gái thướt tha làm tiểu nhị.
Mỗi vị thần y nhận mười đồ đệ, hơn nữa đều là tinh anh, đây có nghĩa là trong Huệ Dân Đường có chín mươi vị lang trung có y thuật cao siêu, Huệ Dân Đường rộng lớn, cuối cùng không còn vẻ trống trải nữa.
Hơn nữa, sự thay đổi này, lần này trong những đồ đệ được nhận, còn có một số lang trung tới từ các dược đường của Lý gia, bọn họ vi phạm khế ước, còn phải bồi thường bạc cho Lý gia.
Nhưng, số bạc này đối với các lang trung mà nói, không khác gì con số thiên văn.
Trần Tiểu Cửu tính nhẩm một chút , tổng cộng cần một trăm vạn lượng bạc.
Hắn nhíu mày, vung tay:
- Bạc, ta trả cho các vị.
Các lang trung nghe xong, đều hoan hô ủng hộ, cùng kêu lên khen ngợi Trần Tiểu Cửu là đại quan có lương tâm.
Tám vị thần y và đồ đệ đã tiếp xúc với nhau trong một thời gian ngắn, mùng chín tháng mười, Huệ Dân Đường giăng đèn kết hoa, khai trương đại cát! Chính là mở ra trận chiến với Lý gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]