Chương trước
Chương sau
Lời nói của Chu Bình giống như lưỡi dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Lý lão gia.

Tin đồn vô căn cứ, chưa hẳn không có nguyên nhân.

Sản nghiệp của Lý gia nhiều như vậy, lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình lão, sao có thể thành được chứ? Chỉ có thể dựa vào một đại chưởng quỹ có năng lực, nắm bắt mọi việc trong tay.

Mà Lý lão gia chỉ có thể nắm giữ mạch máu trong tay Lý gia trên mức vĩ mô.

Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp, Lý lão gia và những người chống đỡ cơ nghiệp của Lý gia như tiểu nhị, người làm công, lang trung, người hầu đều không hiểu nhiều lắm, hoặc là nói không có đại chưởng quỹ bên trong giật dây bắc cầu, các tiểu nhị cả đời không qua lại với Lý lão gia, không có chút ỷ lại nào.

Lý lão gia cũng biết khiếm khuyết này, cho nên, lão nghiêm khắc khống chế các chưởng quỹ trong tay, không chế cổ phần của bọn họ, cử phòng thu chi kiểm tra chặt chẽ sổ sách của bọn họ, khiến họ không dám sinh ra tư tâm.

Còn Vương Khải Niên thì lại cố tình là ngoại lệ.

Năng lực của y rất cao, ánh mắt độc đáo luôn khiến Lý lão gia khâm phục vô cùng, cho nên luôn đưa ra ý kiến được Lý lão gia mở rộng dược đường khác.

Điều này cũng khiến Lý lão gia không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn nhúng tay vào việc kinh doanh của Vạn Xuân Đường. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

Một mặt là cảm thấy mình nhúng tay vào sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của Vương Khải Niên, mặt khác, lão ta cảm thấy mình không thể sánh kịp với những cấu tứ trong nghiệp vụ cụ thể của Vương Khải Niên.

Tùy ý nhúng tay, chỉ làm trò cười cho thiên hạ, gây ra sự nhạo báng của Vương Khải Niên.

Hơn nữa, tên Vương Khải Niên này thủ đoạn tuy có cứng rắn, quyền lớn độc tài, nhưng luôn trung thành và tận tâm với Lý lão gia, hàng năm đều kiếm rất nhiều bạc về, chưa từng có yêu cầu để thêm vào cổ phần của riêng mình.

Sự bao dung lẫn nhau này, đủ để chôn dấu khoảng cách giữa hai người, nếu không phải lột ra cho người ta xem, thì ai có thể biết được nước bên trong sâu bao nhiêu?

Thế nhưng, tình thế bây giờ đã khác, Trần Tiểu Cửu đặt chân vào ngành thảo dược, lần nữa kích thích dây đàn ở tận đáy lòng Lý lão gia, mà hiệu thuốc bắc của Trần Tiểu Cửu lại nằm đối diện với Vạn Xuân Đường., sẽ là lô cốt ngăn cản sự tiến công của Trần Tiểu Cửu.

Tính như vậy, Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu lẽ ra là quan hệ thù địch, ít nhất là không hợp mắt nhau, không lạnh không nhạt.

Thế mà hôm nay, Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu lại phát sinh ra mối quan hệ thân thiết, đồng thời như một lưỡi dao cắm sâu vào ngực Lý lão gia, như thểbắt một con ruồi , bắt lão nuốt vào trong bụng, không được nhổ ra.

Thứ cảm giác nhổ mà không ra này khiến người ta khó chịu vô cùng.

Trong lòng lão lại sinh ra ý nghĩ muốn bãi miễn Vương Khải Niên, nhưng lại có chút mâu thuẫn: sự hưng thịnh của Vạn Xuân Đường. đều là nhờ vào tài quản lý xuất sắc của Vương Khải Niên, rời khỏi Vương Khải Niên, Vạn Xuân Đường e là không thể có vinh quanh như xưa.

Nhưng nếu để Vương Khải Niên tiếp tục gánh vác, lại e tên này thật sự có giao dịch gì đó với Trần Tiểu Cửu, sẽ có tổn thất không nhỏ với mình.

Nghĩ như vậy, liền thấy khó xử.

Hừ…được Vương Khải Niên ngươi, ngươi không mời ta, vậy thì ta đích thân tới thăm ngươi.

Lý lão gia cao giọng hô:

- Người đâu, chuẩn bị kiệu, tới Tửu Hương Lầu.

Quay đầu nói với Chu Bình:

- Chu chưởng quỹ, ông cũng đi cùng ta, giúp ta quan sát âm mưu trong đó.

Chu Bình vui vẻ đồng ý, trong mắt lộ ra nụ cười đắc ý.

Đám người Lô Sài Bổng vẫn tuần tra xung quanh khu vực Tửu Hương lầu, từ xa đã nhìn thấy một chiếc kiệu xa hoa đang tiến đến, Lô Sài Bổng không nhiều lời, vội lên lầu, thì thầm với Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu hiểu ý, nghĩ thời khắc then chốt cuối cùng đã tới, hắn bưng chén rượu đi tới trước mặt Vương Khải Niên đang đứng một góc, mặt mày hớn hở nói:

- Vương chưởng quỹ, ông xem ông, hôm nay là ngày đại hỉ của Đông Hải huynh, sao ông lại đứng đây một mình uống rượu chứ? Ta kính ông một chén.

Sở dĩ Vương Khải Niên đứng ở một góc, quan sát tiệc rượu toàn bộ đều lưu lại trên người Thôi Viễn Sơn, Trần Tiểu Cửu, và Vương Đông Hải, là không muốn liên lụy quá sâu với Trần Tiểu Cửu.

Tuy Trần Tiểu Cửu giúp mình, trước mắt chưa phát hiện ra có tư tâm gì, mình cũng là con người chính đáng, không hề có mối quan hệ mờ ám gì với Trần Tiểu Cửu, nói cho hắn một chút kinh nghiệm về kinh doanh hiệu thuốc bắc.

Nhưng, y vẫn quyết định để tránh nghi ngờ, nếu không phải thấy Thôi Viễn Sơn vui vẻ, các tài tử thoải mái chè chén, y thật vẫn mặc kệ Vương Đông Hải.

Thấy Trần Tiểu Cửu mắt đầy xuân phong đứng trước mặt, trong lòng y nhảy lên, sợ nhất là thân thiết với Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này không ngờ còn chủ động tới chỗ mình.

Không để ý tới Trần Tiểu Cửu, mọi người nhìn thấy liền băn khoăn, để ý tới Trần Tiểu Cửu, trong lòng mình cũng băn khoăn.

Trong sự mâu thuẫn vô cùng, Vương Khải Niên miễn cưỡng cạn hết chén rượu, quay người bước đi, y không bao giờ trì hoãn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Trần Tiểu Cửu đâu có dễ dàng bỏ qua cho y, bàn tay như sắt, nắm chắc cánh tay của của Vương Khải Niên, cho dù sức của Vương Khải Niên mạnh hơn nhiều lần, cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay sắt đá đó.

- Vương chưởng quỹ, đừng vội đi, hôm nay Đông Hải huynh bái sư, không phải là rất đáng vui mừng sao? Ta nghĩ sâu xa một chút, Đông Hải huynh bái Thôi lão gia làm sư phụ, nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức, thông hiểu đạo lí, chớ nói tú tài, Đông Hải huynh có thể đỗ cử nhân, cũng không phải là việc khó.

Trần Tiểu Cửu nói dài dòng, Vương Khải Niên đau đầu, gần như sắp khóc, căn bản không biết hắn nói tới cái gì, vội vàng cạn chén với Trần Tiểu Cửu, chỉ hi vọng Trần Tiểu Cửu tha cho mình.

- Trần công tử, chén thứ hai này ta đã uống cạn rồi, trong dược đường còn có việc quan trọng, ta phải về xử lý, không thể tiếp công tử được nữa.

Trần Tiểu Cửu cũng không để ý Vương Khải Niên nói gì, thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của y, trong lòng muốn cười, liếc mắt nhìn ra cửa, lại thấy Lý lão gia cùng Chu Bình bước vào.

Lý lão gia đột ngột quang lâm, khiến những tài tử kia lặng ngắt như tờ, ai cũng biết rằng Lý lão gia và Trần Tiểu Cửu đang tiến hành một cuộc tranh đấu không có thuốc súng, đây là sự yên lặng trước lúc binh minh, đại chiến vẫn còn đang tới.

Vương Khải Niên quay lưng về phái Lý lão gia, căn bản không biết nguy cơ đã tới, cũng không biết tại sao những tiếng ồn ào bỗng nhiên tắt ngấm? Vẫn mang theo nụ cười giả tạo hàn huyên với Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cười rạng rỡ, thân thiết ôm lấy bả vai của Vương Khải Niên, cao giọng nói:

- Vương chưởng quỹ, việc ta vừa nói nếu làm tốt, nhất định có thể thành công, sau này ông không cần làm lụng vất vả, cũng sẽ được hưởng phúc..

Vương Khải Niên mặc kệ những gì Trần Tiểu Cửu nói, liên tiếp gật đầu, mang theo nụ cười nói:

- Đúng! Đúng vậy! Rất đúng.

Vừa nói, vừa giơ chén rượu lên.

- Vương chưởng quỹ, thật náo nhiệt à.

Vương Khải Niên đang ngửa đầu uống rượu, nghe thấy một tiếng âm trầm tức giận vọng tới, mơ hồ cảm thấy giọng nói kia có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn, phát hiện Lý lão gia đang đứng phía sau, thân mình run lên, trong mắt bắn ra một tia oán hận.

Phù….

Choảng…

Vương Khải Niênxấu hổ đứng ngây ra, rượu trong miệng phun ra không trung, chén rượu cũng tự dưng rơi xuống, vỡ tan.

Vương Khải Niên lúc này trong lòng hỗn loạn tựa như chén rượu vừa rơi kia, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, không thể bình tĩnh lại.

Yên lặng một lát, y lại ngượng ngùng nói:

- Lý lão gia, ông…ông sao lại tới đây?

Y cúi đầu thấy Trần Tiểu Cửu vẫn đang kéo cánh tay y, liền vội giãy ra, nhưng cũng không giãy ra nổi.

Trong lòng thở dài một cái:

- Trong phúc có họa.

Lý lão gia dù sao cũng không phải người bình thường, lão có tâm tư khác với những người thường khác, lão nghiền ngẫm tâm tư của Trần Tiểu Cửu, trái lo phải nghĩ, cảm thấy bên trong có khả năng, có lẽ, có gian trá?

Lão suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định tự mình nhìn rõ, ôm chắc tâm tư của con thỏ, chống gậy, thận trọng đi xuống lầu.

Nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến lão gần như kinh ngạc, lão sao có thể ngờ Vương Khải Niên có thể mang tới " sự bất ngờ" lớn như vậy cho lão.

Chỉ thấy, Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu thân thiết bắt tay bắt chân, cùng uống rượu, mặt đỏ lên vì rượu, mặt tươi cười phấn chấn, điều này khiến Lý lão gia kinh ngạc vô cùng, con ngươi gần như trống rỗng, gần như đã vượt qua sức chịu đựng của lão.

Điều càng khiến Lý lão gia buồn bực hơn là, lỗ tai của mình tốt hơn nhiều, còn nghe thấy Trần Tiểu Cửu và Vương Khải Niên bàn việc đại sự gì đó, còn bảo mai sau hưởng phúc? Vương Khải Niên không ngờ còn gật đầu lia lịa.

Việc đại sự mà đảm bảo hưởng phúc sau này là chỉ tới cái gì? Lý lão gia nghĩ tới đây, một huyền tâm rút cuộc đã sụp xuống tới sự thất vọng cuối cùng.

Lý lão gia, run rẩy đi tới trước mặt Vương Khải Niên, lạnh lùng truy vấn nói:

- Vương chưởng quỹ, rút cuộc là việc đại sự gì, có thể bảo đảm cuộc sống sau này của ông được hưởng phúc vậy?

- Cái này…không lo?

Vương Khải Niên hoang mang nói với Trần Tiểu Cửu:

- Trần công tử, vừa rồi công tử nói tới việc gì mà không lo, nói lại cho Lý lão gia nghe một lần đi.

Vừa rồi hắn chỉ là cố ý hàn huyên, trời biết Trần Tiểu Cửu nói đến cái gì? Đành vội vàng để Trần Tiểu Cửu giải thích rõ, tránh bị hiểu lầm.

- À? Cái này…cái này…

Trần Tiểu Cửu đỏ mặt, dừng một lát, lại nói tiếp:

- Lý lão gia, vừa rồi ta nói với Vương chưởng quỹ, chỉ cần con trai ông ấy Vương Đông Hải học hỏi Thôi lão gia, chỉ cần học tốt, thi đỗ cử nhân, thì cuộc sống sau này của Vương chưởng quỹ hạnh phúc mỹ mãn, khụ khụ… chính là…chính là ý này.

Ta phỉ nhổ.

Trong lòng Lý lão gia thối mạnh một cái, nếu không phải giữ thể diện của Lý gia, thì thật muốn giơ gậy lên, đánh cho Trần Tiểu Cửu và Vương Khải Niên một trận.

Còn cái gì mà Vương Đông Hải đỗ khoa cử?

Cái thứ đó có thể biết chữ là tốt lắm rồi, còn đỗ khoa cử cái rắm ấy.

Thấy Vương Khải Niên lắp bắp không trả lời, Lý lão gia liền lạnh lùng, lại nhìn Trần Tiểu Cửu, lấy lí do qua loa cho xong phải bao nhiêu hoang đường nữa.

Trong lòng liền sáng như gương, biết hai người vừa rồi đang nghiên cứu một chuyện gì mà không muốn người khác biết.

Trong lòng Lý lão gia lạnh như băng, tất cả đều đã rõ chân tướng, lão không còn gì phải lưu lại đây nữa, cầm lấy cây trượng chỉ vào Vương Khải Niên, một câu không nói, quay người mà đi.

Thấy Vương Khải Niên ngơ ngẩn một chỗ, Chu Bình lại ném đá xuống giếng, nói:

- Đồ ăn cây táo rào cây sung.

Chắp tay sau lưng, vô cùng đắc ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.