Chương trước
Chương sau
Phan Tường tuy rằng nghi ngờ Trần Tiểu Cửu là huyênh hoang, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Y Đằng Tuyết Tử dẫn theo hai mỹ tỳ Lan Lan, Không Không lên ngựa, đi tới Túc Đổ phường.

Phan Tường, Phan An nhìn bóng dáng kiều mỵ của ba người, không khỏi giơ ngón tay cái lên, thầm khen Trần Tiểu Cửu quả nhiên là một cao thủ tán gái, không ngờ thật có thể làm ra việc không thể tưởng tượng này.

Đồng thời trong lòng lại thầm suy tính:

- Tuyết Tử tiểu thư, sẽ không bị Tiểu Cửu bắt đi chứ? Nếu không sao có thể nghe lời Trần Tiểu Cửu?

Giai nhân như nước, mỹ nhân như ngọc.

Việc Y Đằng Tuyết Tử xuất hiện, đã thiêu đốt Túc Đổ phường trở nên hừng hực, những dân cơ bạc này vốn rất chuyên nghiệp, đều muốn tới đây chơi, Thứ nhất Túc Đổ phường của Phan thị tầng lớp đánh bạc cũng rất đa dạng, nội tình thâm hậu. Thứ hai có rất nhiều thứ tiêu khiển, có thể thưởng thức dung mạo tuyệt thế của hoa khôi Hàng Châu, được nghe tiếng đàn như tiếng trời.

Phương hướng này, sự hưởng thụ này, thật là ngốc mới không đến.

Hơn nữa, sức hiệu triệu của Y Đằng Tuyết Tử thật là mãnh liệt, các văn nhân mặc khách vốn không có việc gì cũng muốn tới Tửu Hương lầu gặp Tuyết Tử tiểu thư, vô cùng dũng mãnh đi vào Túc Đổ phường.

Trời sinh đàn ông đã thích cờ bạc, không kìm nổi đánh bạc mấy phen, nhưng đánh không hay, bạc có thể bị thua cho thường khách Túc Đổ phường, nhưng bọn họ đều là người có chút tài sản, thua chút tiền, cũng không đau lòng.

Khách quen của Túc Đổ phường còn có người của Phan gia có thể tới kiếm chút dê béo này, đương nhiên là vui, mỗi buổi sáng chờ khách tới, văn nhân mặc khách tự cho là thông minh, luôn muốn chuyển bại thành thắng, trong lòng nghẹn một cổ khí.

Hai bên khí thế ngất trời, không đầy nửa tháng, Túc Đổ phường của Phan thị bất luận là danh tiếng hay là tiền bạc, đều kiếm từ từ, đàn áp sòng bạc nhất phẩm của Thạch Đầu Trù.

Phan Tường, Phan An đều vô cùng vui sướng.

Tin tức truyền tới tai Trần Tiểu Cửu, hắn cũng giả bộ, ngồi một chỗ thưởng trà, liếc mắt nhìn Phan Tường tới báo tin, khinh thường nói:

- Người đọc sách, giương nanh múa vuốt làm gì? Làm như vậy bôi nhọ phẩm chất.

Phan Tường đang vô cùng vui mừng, lập tức tức giận đến trợn mắt.

Trần Tiểu Cửu đảo mắt mấy cái, mới nói:

- Phan huynh, sòng bạc của Phan thị xuyên suốt thành Hàng Châu, ta nghĩ, không bao lâu nữa, Thạch Đầu Trù sẽ phải nhờ tới mấy quái khách Đột Quyết kia ra tay.

Phan Tường gật đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Chỉ mong Tiểu Cửu có thể chế phục họ.

Thoắt một cái đã mười ngày trôi qua, Trần Tiểu Cửu đang thưởng trà, lại thấy Phan Tường vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói:

- Tiểu Cửu, không xong rồi, mấy tên Đột Quyết kia đã tới đập phá rồi.

Dừng một lúc, vẻ mặt khổ sở nói:

- Phan Tường tuy rằng nghi ngờ Trần Tiểu Cửu là huyênh hoang, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Y Đằng Tuyết Tử dẫn theo hai mỹ tỳ Lan Lan, Không Không lên ngựa, đi tới Túc Đổ phường.

Phan Tường, Phan An nhìn bóng dáng kiều mỵ của ba người, không khỏi giơ ngón tay cái lên, thầm khen Trần Tiểu Cửu quả nhiên là một cao thủ tán gái, không ngờ thật có thể làm ra việc không thể tưởng tượng này.

Đồng thời trong lòng lại thầm suy tính:

- Tuyết Tử tiểu thư, sẽ không bị Tiểu Cửu bắt đi chứ? Nếu không sao có thể nghe lời Trần Tiểu Cửu?

Giai nhân như nước, mỹ nhân như ngọc.

Việc Y Đằng Tuyết Tử xuất hiện, đã thiêu đốt Túc Đổ phường trở nên hừng hực, những dân cơ bạc này vốn rất chuyên nghiệp, đều muốn tới đây chơi, Thứ nhất Túc Đổ phường của Phan thị tầng lớp đánh bạc cũng rất đa dạng, nội tình thâm hậu. Thứ hai có rất nhiều thứ tiêu khiển, có thể thưởng thức dung mạo tuyệt thế của hoa khôi Hàng Châu, được nghe tiếng đàn như tiếng trời.

Phương hướng này, sự hưởng thụ này, thật là ngốc mới không đến.

Hơn nữa, sức hiệu triệu của Y Đằng Tuyết Tử thật là mãnh liệt, các văn nhân mặc khách vốn không có việc gì cũng muốn tới Tửu Hương lầu gặp Tuyết Tử tiểu thư, vô cùng dũng mãnh đi vào Túc Đổ phường.

Trời sinh đàn ông đã thích cờ bạc, không kìm nổi đánh bạc mấy phen, nhưng đánh không hay, bạc có thể bị thua cho thường khách Túc Đổ phường, nhưng bọn họ đều là người có chút tài sản, thua chút tiền, cũng không đau lòng.

Khách quen của Túc Đổ phường còn có người của Phan gia có thể tới kiếm chút dê béo này, đương nhiên là vui, mỗi buổi sáng chờ khách tới, văn nhân mặc khách tự cho là thông minh, luôn muốn chuyển bại thành thắng, trong lòng nghẹn một cổ khí.

Hai bên khí thế ngất trời, không đầy nửa tháng, Túc Đổ phường của Phan thị bất luận là danh tiếng hay là tiền bạc, đều kiếm từ từ, đàn áp sòng bạc nhất phẩm của Thạch Đầu Trù.

Phan Tường, Phan An đều vô cùng vui sướng.

Tin tức truyền tới tai Trần Tiểu Cửu, hắn cũng giả bộ, ngồi một chỗ thưởng trà, liếc mắt nhìn Phan Tường tới báo tin, khinh thường nói:

- Người đọc sách, giương nanh múa vuốt làm gì? Làm như vậy bôi nhọ phẩm chất.

Phan Tường đang vô cùng vui mừng, lập tức tức giận đến trợn mắt.

Trần Tiểu Cửu đảo mắt mấy cái, mới nói:

- Phan huynh, sòng bạc của Phan thị xuyên suốt thành Hàng Châu, ta nghĩ, không bao lâu nữa, Thạch Đầu Trù sẽ phải nhờ tới mấy quái khách Đột Quyết kia ra tay.

Phan Tường gật đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Chỉ mong Tiểu Cửu có thể chế phục họ.

Thoắt một cái đã mười ngày trôi qua, Trần Tiểu Cửu đang thưởng trà, lại thấy Phan Tường vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói:

- Tiểu Cửu, không xong rồi, mấy tên Đột Quyết kia đã tới đập phá rồi.

Lát nữa, ta sẽ bồi thường mười vạn lượng.

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo lại, lập tức nhảy dựng lên ghế, xoa tay, mắt sáng lên nói:

- Đi thôi! Mau đi, ta sẽ ra tay trừng trị họ.

Đan Nhi vừa nghe thấy Trần Tiểu Cửu muốn tới Túc Đổ phường, nghĩ là tới chỗ Y Đằng Tuyết Tử, liền vội như cái đuôi theo sát.

Khi Trần Tiểu Cửu vội vàng chạy tới cửa Túc Đổ phường, nghe thấy bên trong có tiếng kim loại kêu.

- Một lũ nhát gan các ngươi, còn không ai dám hạ chú sao? Người của Phan gia đâu? Dám ra nghênh chiến không? Đều là một lũ rùa rụt đầu sao?

Trong đám đông, những tiếng cười nhạo vang lên, Phan Tường đứng ở cửa, nghe thấy khó chịu vô cùng.

Trần Tiểu Cửu lắc mình đi vào, ra sức chen chúc giữa đám đông chật chội, xa xa thấy Y Đằng Tuyết Tử, Lan Lan, Không Không đang ngồi lả lướt trên sân, tao nhã chơi đàn.

Y Đằng Tuyết Tử liếc mắt thấy Trần Tiểu Cửu, ánh mắt trào lên sự vui mừng, đứng dậy đi xuống lầu, liếc mắt lại thấy Lan Lan, Không Không nhìn nàng cười trộm.

Nàng biết hai cô gái này cười cái gì, mặt đỏ lên, lại bất đắc dĩ đi xuống, tùy ý nói:

- Ngồi lâu thật khó chịu, đứng dậy thấy thoải mái chút.

Tuy là nói với Lan Lan, Không Không, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tư thế của Trần Tiểu Cửu, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.

Không Không che miệng, cười nói:

- Tỷ tỷ chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Trần công tử, cả người đều rung lên, tỷ tỷ, tỷ mau đi xuống, trò chuyện với Trần công tử.

Lan Lan nói:

- Tỷ tỷ chen xuống, cũng không hay, lũ đàn ông thối kia nhất định sẽ vây quanh tỷ tỷ, dùng sức mà vuốt mông ngựa, phiền chết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Y Đằng Tuyết Tử đỏ lên, thở ra hơi thở rất nóng, giận dữ nói:

- Hai tiểu nha đầu này, miệng thành thật chút đi, cẩn thận ta cho các ngươi mất mặt.

Miệng nàng nói rất độc, ánh mắt lại không khỏi nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, nhìn đám người đông nghìn nghịt, nhíu mày, thật hi vọng Trần Tiểu Cửu có thể lên đây nói chuyện với nàng.

Những người phụ nữ mà Trần Tiểu Cửu tiếp xúc rất nhiều, thì càng hiểu rõ tâm tư của họ, cái nhíu mày của Y Đằng Tuyết Tử kia, dáng vẻ u oán đó nhìn trong mắt, thật là thương hại trong lòng.

Tuy nhiên cô gái nhỏ Đan Nhi này đang giám sát ở phía sau, hắn không thể lộ ra dấu vết, tiến lên đường hoàng khoát tay với Đan Nhi, nhìn cũng không nhìn hắn, tiến thẳng tới chỗ người Đột Quyết đang kêu gào kia.

Y Đằng Tuyết Tử u oán liếc nhìn hắn một cái, liền không còn tâm trạng đánh đàn, tức giận trở về phòng.

Lan Lan, Không Không thấy vậy, trong lòng muốn cười, lại không dám cười thành tiếng, thầm than Trần Tiểu Cửu là mầm mống đa tình, quỷ chuyên đi hớp hồn phụ nữ.

Trần Tiểu Cửu xông vào đám người, thấy bốn người Đột Quyết mũi cao, miệng rộng, xương gò má cao, mắt sâu hõm, đang kiêu ngạo nói móc,

Phan gia âm thầm xắp xếp cao thủ, không kìm nổi sự tức giận, giơ tay lên quát:

- Ta mua đại.

Một tên Đột Quyết mặt vàng râu dài, kêu gào lên nói:

- Được, ngươi mua đại, ta mua tiểu.

Trong tay gã ra sức lay ống, nghe tiếng con súc sắc phát ra khanh khách.

- Bốp!

Thả một cái rất mạnh lên bàn, lại hỏi người của Phan gia, kêu gào nói:

- Ngươi đổi không?

Người xúc sắc đó nghe cẩn thận rất lâu, xác định mình không nghe nhầm, gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Ta vẫn mua đại.

Cho nên hô lớn:

- Mở! mở! mở!

Tiếng hô rất lớn, nhiệt huyết sôi trào.

Tên râu vàng đắc ý vô cùng cười nói:

- Ta cho người Trung Nguyên các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, một đám ngốc nghếch, ha ha.

Bàn tay vừa nhấc lên, hai con súc sắc đều bắt mắt, tiểu không thể tiểu hơn.

Mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn, bất luận thế nào cũng không tin là người này lại có thực lực không thể tưởng tượng như vậy.

Tên người nhà của Phan gia kia nhìn chằm chằm kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, lại cầm trong tay suy nghĩ rất lâu, nhưng lại một chút cũng không nhìn ra con sư tử này sao lại trở nên quỷ dị vậy?

Liệt miệng muốn khóc, trong lòng lại sinh ra sự tuyệt vọng vô lực.

Người râu vàng rất đắc ý, dâu cũng vểnh lên tới tận trời, cười quái dị nói:

- Đánh cuộc chịu thua, mang bạc ra đây.

Người kia nghĩ mình thua tiền lại thua trận, trong lòng luẩn quẩn, khẩu khí không còn, liền ngất đi. Mọi người nhìn vào, không khỏi phát lạnh cột sống.

Bốn người Đột Quyết cười ha hả:

- Bạc đâu? Muốn đánh cuộc chịu thua, lẽ nào sòng bạc của Phan thị muốn quỵt nợ sao?

Tuy trong lòng Phan Tường rất hoảng sợ, nhưng không thể đánh bại được trận thế, nháy mắt, đem ngân phiếu mười nghìn lượng bạc, vui vẻ sai người đưa cho tên râu vàng.

Phan Tường thầm thì với Trần Tiểu Cửu nói:

- Bốn vị cao thủ của sòng bạc, với tủ đoạn cao nhất của người râu vàng, nhưng, hắn không phải người cầm đầu.

Hắn chỉ vào mấy người phía sau người râu vàng, thấp giọng nói:

- Huynh xem, công tử mặc áo choàng tía kia, mới là thủ lĩnh thật sự của họ.

Trần Tiểu Cửu cẩn thận liếc y một cái, thấy người này tướng mạo xấu xí, nhưng hai mắt lại hẹp dài, trong đôi mắt, con ngươi đen nhánh, khi nhìn, khóe miệng như có như không cười, khiến người ta có cảm giác, luôn mang theo chút âm khí xấu xa.

Lúc này, nghe thấy người râu vàng kia vỗ bàn, hét lên:

- Ai dám chiến đấu với ta?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám trả lời.

Tên râu vàng vô cùng kiêu ngạo, chỉ vào mấy trăm người, cười quái dị nói:

- Vốn tưởng người Trung Nguyên nhân tài vô số, không ngờ một người không chỉ không có bản lĩnh, ngay cả gan chó cũng không có, ta phỉ nhổ…đều là chó má.

Một tiếng này của y, phạm vào không ít người.

Dân cờ bạc cũng có sự tôn nghiêm của dân cờ bạc, bọn họ tuy thua bạc, nhưng tuyệt không thể sợ bốn tên Đột Quyết này, nhất thời, mọi người kích động, vung tay hô to, giống như muốn giẫm lên bốn người.

Nhưng bọn họ không một chút cũng không sợ, chỉ vào mấy người cờ bạc nói:

- Các ngươi hét cái gì? Nếu không sợ ta? Tại sao không lên đây tranh sống mái với ta ? Một đám như rùa rút đầu, lui về phía sau làm gì ?

Lại vỗ bàn hét lên nói:

- Có ai đứng ra đây! Có ai không.

Dáng vẻ bệ vệ của mọi người lại bị áp chế, kỹ thuật không bằng người ta, còn nói được cái gì?

Phan Tường thầm thì nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

- Tiểu Cửu, huynh được không? Nếu không được, cũng đừng cố tự chống đỡ? Dù sao người không vẹn người…

Trần Tiểu Cửu nhếch miệng nói:

- Phan huynh, huynh đừng kích ta, trong lòng ta tự có chủ ý.

Tên râu vàng kêu lên, không ai đáp lại, thở phì lắc tay áo nói:

- Thật là một lũ con mẹ nó.

Người áo tím phía sau người râu vàng cười:

- Á Hán, không được vô lễ.

Y tuy cười rất dịu dàng, nhưng xem ra vẫn rất lạnh lùng, lại chắp tay nói với mọi người:

- Chúng ta không quan tâm tới Đột Quyết hay là Trung Nguyên, đều là người một nhà, phân biệt gì chứ? Luận bàn một chút về kỹ xảo, nhưng tuyệt chớ để biến thành xa lạ, ai thua ai thắng, phân biệt cao thấp là được rồi, đừng mất hòa khí.

Mọi người nghe thấy mấy câu nói đó, trong lòng cảm thấy an tâm chút.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhíu mày, người áo tía này nói rất dịu dàng, nhưng trong lời nói lại hàm chứa sự kiêu ngạo, ai nghe mà không hiểu chứ?

Hơn nữa, hắn không ngờ là một giọng khẩu âm Phúc Kiến, sao có thể đi tranh giành với người Đột Quyết? Hơn nữa, còn là thủ lĩnh của người Đột Quyết? Việc này, thật khiến người ta không hiểu.

Người kia gọi người râu vàng là Á Hán, quét một lượt, lại cười nói:

- Người Trung Nguyên, quả nhiên đều là kẻ nhát gan! Công tử không muốn chọc giận các ngươi, nhưng Á Hán ta không sợ.

- Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi ai dám ra đây tỷ thí? Hừ…nếu không có ai dám ra, chứng tỏ người trung Nguyên các ngươi thấp hơn Đột Quyết chúng ta một bậc.

Mọi người nghe vậy, vừa thẹn vừa tức, nhưng sự ngượng ngùng, không thể xoay người.

Khi mọi người thầm thì to nhỏ, một giọng nói ôn hòa, lặng yên vang lên:

- Người Đột Quyết …cũng coi là người sao?

Tiếng khẽ nói nhỏ lại trở lên lặng ngắt như tờ, lại thấy Trần Tiểu Cửu từ trong đám đông bước ra, mọi người kinh ngạc, sau đó, không hẹn mà cùng nhiệt liệt vỗ tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.