Chương trước
Chương sau
Hôm sau, Hàng Châu lại xuất hiện sự tình liên quan đến mạng người!

Hơn mười tên lưu manh Uy quốc toàn thân mặc trang phục võ sĩ, không hiểu tại sao đều chết ở bên Tây Hồ.

Càng khiến ta không hiểu là trên người đám lưu manh này không chỉ không có một chút vết thương nào, hơn nữa vẻ mặt lúc chết cũng vô cùng hưởng thụ, dường như là đang lắng nghe giai điệu động lòng người, cho dù chết rồi nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng.

Quan phủ nha dịch đều là một đám vô dụng, tất nhiên nhìn không ra mờ ám trong đó.

Cũng may những người chết này lại không ai truy cứu, các nha dịch liền tùy tiện biên soạn ra một lý do, tìm một cái đồi hoang đất trống, ném người ở đó, đoán chừng chưa tới nửa ngày, hơn mười cỗ thi thể sẽ bị sói đói phân chia không còn một mảnh.

Hủy thi thể xóa dấu tích, làm thế này là thuận buồm xuôi gió!

Tên tiểu tặc không ảnh hưởng gì đến dân tâm này thì cứ vậy mà mai danh ẩn tích, không còn ai để chuyện này ở trong lòng.

Chỉ có điều Trần Tiểu Cửu trong lòng biết rất rõ, vụ án này rất có khả năng là do Y Đằng Tuyết Tử ra tay làm, trên người không có vết thương, lúc chết vẻ mặt vui cười, tất nhiên là trúng phải ảo thuật được truyền ra từ tiếng đàn của nàng.

Mà đám người chết này, có hơn một nửa khả năng chính là đệ tử của Ma vương mà Y Đằng Tuyết Tử đã nói!

Nghĩ tới thân phận mà Y Đằng Tuyết Tử che giấu, hắn không khỏi đau đầu nhức óc, nữ nhân bề ngoài xinh đẹp dịu dàng, bên trong độc ác như rắn rết, chính là một thể tập hợp mâu thuẫn, rõ ràng là thành viên của hoàng thất Uy quốc, nhưng lại cam tâm làm một nghệ kỹ, hơn nữa lại gia nhập hàng ngũ nữ vu hoang dã, có tài vu thuật xuất thần nhập quỷ!

Đây rốt cuộc là loại người như thế nào chứ? Một người đóng ba vai, cũng không ngại mệt mỏi.

Nhưng vừa nghĩ tới Y Đằng Tuyết Tử muốn nhận hắn làm sư đệ, sau này mình và nữ nhân mâu thuẫn này sẽ có giằng co vô tận vô biên, trong cái đầu trí tuệ của hắn liền như bị khuấy thành một đống keo hồ, không ngờ lại không có kế thượng thượng sách để đối phó với nàng ta.

Con người Tào công công tuy là làm xằng làm bậy, đương nhiên sau lưng có chỗ dựa vững chắc như Lâm tướng quốc, về phương diện khác, bản thân ở trong triều, lại cũng có trọng lượng hết sức quan trọng!

Bốn ngày sau, Công bộ phê đáp văn thư của Trần Tiểu Cửu, đã quất roi giục ngựa đưa tới Hàng Châu rồi!

Tào công công vì muốn bộc lộ thành ý, lập tức phái Khang Thiết đem văn thư đưa đến chỗ của Trần Tiểu Cửu.

Khang Thiết đứng trước vẻ mặt không để tâm của Trần Tiểu Cửu, thái độ nghi hoặc than thở nói:

- Trần công tử, ta thật không hiểu, huynh rốt cuộc đã cho lão thái giám uống canh mê ảo gì? Lão mời huynh ăn, chơi, còn cố tình nhận thư Công bộ, cho phép huynh khai triển thủy vận, những việc không thể tin nổi, trái với lẽ thường thế này, huynh rốt cuộc là đã làm thế nào vậy? Chẳng lẽ là lão thái giám này điên rồi?

Trần Tiểu Cửu vui vẻ đọc qua công văn một lần, chỉ vào huyệt thái dương, cười thoải mái nói:

- Không có thái giám nào không thể chinh phục, chỉ có cái đầu không đủ mạnh thôi, ngửi được trước sau, thuật nghiệp chuyên công, rất nhiều sự tình, cho dù nói với huynh cũng không thể giảng giải rõ ràng được!

Khang Thiết không phục bĩu môi, hỏi:

- Trần công tử, kế tiếp phải làm gì?

Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói:

- Vậy có thể làm gì? Đương nhiên là đến bến tàu làm khó dễ Long Đại rồi, việc quan trọng nhất trước mắt chính là để Long Đại và Tào công công cắn xé lẫn nhau, chúng ta mới có thể thừa nước đục thả câu!

- Trần công tử cao minh!

Khang Thiết bất đắc dĩ cứng nhắc nịnh bợ một câu, liền trở về phục mệnh với Tào công công.

Trần Tiểu Cửu nghĩ cách một chút, nhờ Đan Nhi nhanh chóng đi triệu tập quân đoàn Anh Mộc đến.

Trong tiểu viện, chỉ còn lại hai người là Song Nhi và Trần Tiểu Cửu!

Hai người chủ phó quan hệ hòa hợp, lâu ngày ôm ấp âu yếm, Song Nhi sớm đã bị Trần Tiểu Cửu dưỡng thành tính nết giỏi nhẫn nhục chịu đựng.

Song Nhi giúp Trần Tiểu Cửu rót một chén canh hạt sen, dặn dò nói:

- Uống lúc còn nóng đi, một lát lại phải ra ngoài rồi, suốt ngày chạy qua lại, không bồi dưỡng thân thể sao được?

Lời của tiểu nha đầu, câu nào câu nấy đi vào lòng Tiểu Cửu, hắn dang tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Song Nhi vào trong lòng, khuôn mặt hắn dựa vào phía sau cổ của Song Nhi, dịu dàng ma sát, dường như muốn tiến thẳng vào trong cổ của nàng.

Tuy là Đan Nhi, Song Nhi bề ngoài giống hệt nhau nhưng khí chất khác nhau, cảm giác ôm vào trong lòng, cũng hoàn toàn không giống!

Cùng Đan Nhi lén lút vụng trộm ôm nhau, tiểu cô nương này cứ chốc chốc lại uốn éo một cái, giãy giụa một cái, vừa bóp vừa vặn, giống như một con hổ nhỏ làm nũng, thường thường dùng một chút bạo lực gia đình, cứ khiến người ta nảy sinh cảm giác chinh phục mãnh liệt.

Mà Song Nhi lại hoàn toàn ấm áp phục tùng, nữ nhân nhu thuận đến cùng cực, ngươi muốn ôm ấp thế nào thì cứ ôm thế đấy.

Bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ mềm mại mà dựa vào lòng ngươi, sẽ không cự tuyệt ngươi, ngược đãi ngươi, cung thuận như một con mèo hoa nhỏ, khiến người ta muốn nắm giữ nàng trong lòng bàn tay, yêu thương trìu mến một phen.

Một mèo, một hổ, tuy rằng đều là động vật họ mèo, nhưng các loại sai biệt, giống như hai thái cực ngược nhau!

Có lúc Trần Tiểu Cửu thật sự khâm phục phụ thân mẫu thân của Song Nhi, Đan Nhi!

Phải là một đôi phu thê vĩ đại đến mức nào mới có thể sinh ra một đôi con gái xinh đẹp đến cùng cực, tính cách khác biệt nhau đến tận cùng thế này chứ…

Vẻ mặt Song Nhi hạnh phúc, thích thú rúc vào trong lòng Trần Tiểu Cửu mà làm nũng, chỉ khi được ôm ấp trong lòng của người đàn ông này, nàng mới có thể tìm thấy cảm giác an toàn thật lâu.

Cảm nhận được bàn tay to của Trần Tiểu Cửu lại níu kéo trang phục phía trước ngực của mình, giống như một con linh xà hướng thẳng vào sâu bên trong mà tìm kiếm, nàng phát ra tiếng cười hì hì, tay nhỏ vội vàng bắt lấy bàn tay to, không để hắn hướng vào trong mà chuyển động, nhưng cũng không lấy nó ra, chỉ giữ chặt tay to trên ngực, giọng nói êm ái:

- Tiểu Cửu ca, huynh lại tác quái rồi, ban ngày ban mặt, thật là xấu hổ!

Nghiêng đầu nhìn vào Trần Tiểu Cửu một cái, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, tim đập nhanh hơn, thân hình mềm mại cũng trở nên nóng bỏng, hơi thở ra ngoài cũng nóng hầm hập, toát ra hương vị tha thiết, vành tai đỏ như thấm máu!

Tuy là thân thể mềm mại đã bị Trần Tiểu Cửu sờ soạng vô số lần, nhưng mỗi lần sờ vào vẫn cứ khiến dục vọng từ trong lòng phát ra ngoài, làm cho trái tim tê tê, vắng vẻ khó chịu!

- Song Nhi tốt, thẹn thùng rồi sao?

Trần Tiểu Cửu cũng không dùng sức mạnh, dịu dàng thổi một hơi vào bên tai nàng:

- Mọi ngày đều được, sao hôm nay lại không được?

Song Nhi vừa cảm nhận làn hơi nóng của Tiểu Cửu, chiếc cổ phát ngứa, lại thuận tiện mà chui luôn vào trong lòng, càng cảm thấy khó chịu, quay đầu lại, không dám nhìn hắn, cúi đầu thật thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều chỉ thẹn thùng nhìn vào bàn tay to đặt trên ngực mình của Trần Tiểu Cửu, nỉ non nói:

- Bên ngoài nhiều người, nói không chừng ai đó sẽ xông vào, chúng ta tiến vào trong phòng, Song Nhi tùy ý Tiểu Cửu ca làm thế nào cũng được…

- Vào phòng ư?

Tiểu Cửu mở to hai mắt, dường như không tin lời này được nói ra từ miệng của tiểu cô nương Song Nhi ngại ngùng này.

Sắc mặt Song Nhi càng lúc càng đỏ bừng, đôi mắt mèo tròn xoe nhìn chằm chằm vào cửa lớn, thấp giọng thôi thúc nói:

- Tiểu Cửu ca nếu muốn hôn ta, thì mau tiến vào đi! Tỷ tỷ tốc độ rất nhanh, một lát sẽ về ngay, nếu mà nhìn thấy huynh ức hiếp ta, nói không chừng lại đánh vào mông huynh đó.

Tiểu Cửu tuy là rất muốn tiến vào phòng cùng Song Nhi thân mật một phen, nhưng nghĩ lại đã có hẹn từ trước, không thể nào ăn Song Nhi vào bụng được, ôm ấp âu yếm, cũng khiến trong lòng thấy khó chịu.

Hơn nữa, một lát đám người Anh Mộc sẽ đến bàn bạc chuyện lớn, cho dù là thân mật, cũng không thể kịp nữa rồi.

Hắn suy nghĩ một lát, tay to sờ soạng vài cái trên ngực Song Nhi rồi không cam tâm mà rút tay ra, chỉ ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Song Nhi, nói dối lòng:

- Cửu ca là người gấp gáp như vậy sao? Chỉ cần ôm lấy Song Nhi hôn một cái, liền cảm thấy mãn nguyện lắm rồi!

- Tiểu Cửu ca, hôm qua huynh nghiên tập tứ thư ngũ kinh rồi sao?

Song Nhi nhấp nháy đôi mắt mèo vô cùng đáng yêu, trong hai con ngươi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

- Đây là ý gì?

Trần Tiểu Cửu nhất thời không hiểu.

Song Nhi che miệng cười nói:

- Bằng không, sao hôm nay huynh lại thành ra bộ dạng quân tử khiêm tốn thế này…

- Tiểu nha đầu, muội giễu cợt Cửu ca, ta không tha cho muội đâu! Text được lấy tại truyentop.net

Trần Tiểu Cửu vừa lắc lư người Song Nhi, vừa tùy tiện đáp:

- Hôm nay Cửu ca ăn chay, nên tha cho muội, mà muội lại không biết cảm kích!

Song Nhi vui cười xoay người, thoát khỏi bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, bưng chén canh hạt sen lên, cẩn thận đúc một muỗng cho Trần Tiểu Cửu, giống như một người vợ hiền, dịu dàng nhìn hắn nuốt xuống mới yên tâm.

Nàng còn định đúc tiếp, Tiểu Cửu đảo mắt một cái, cười xấu xa nói:

- Song Nhi tốt, nàng ngậm vào trong miệng trước rồi hãy đúc cho ta, bằng không ta không ăn!

- A? Vậy sao được? Xấu hổ lắm… Tiểu Cửu ca, muội làm không được…

Song Nhi xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ sao mà Cửu ca lắm ý tưởng thế này? Rõ ràng là muốn hôn vào môi của mình mà!

Nhưng trò chơi này vẫn thật mới mẻ, thật sự rất muốn chơi thử.

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy được tâm tư của Song Nhi, lại ôm nàng vào trong lòng lần nữa, bưng chén canh hạt sen lên, cười xấu xa nói:

- Song Nhi tốt, muội xấu hổ, Cửu ca mặt lớn đây! Muội không đút cho ta, ta đút cho muội cũng không được sao?

Hắn uống một ngụm canh hạt sen, nhắm chuẩn vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Song Nhi, liền hôn vào ngay, canh hạt sen ấm ấm, mềm mềm mang theo nhu tình mật ý, làm dịu chiếc lưỡi nhỏ của Song Nhi.

Song Nhi động tình, mặt mày càng thêm dịu dàng, càng dạt dào vẻ quyến rũ khó thấy, Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội này mà công thành, vươn đầu lưỡi ra, thăm dò bên trong, hai lưỡi chạm nhau, quấn quít một hồi!

Cả hai ôm lấy nhau thật chặt, có thể nghe thấy tiếng tim đập nóng bỏng của hai người.

Song Nhi khịt mũi một cái, trong mắt toát ra thần sắc kì lạ, bỗng nhiên dừng nụ hôn lại, ghé sát vào cổ Trần Tiểu Cửu ngửi một cái, vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Tiểu Cửu ca, trên người huynh sao lại có mùi hương của tỷ tỷ vậy?

Trần Tiểu Cửu trong lòng cười khổ, nghĩ lại hôm qua ta cùng Đan Nhi nhân lúc muội đi ra ngoài, lén lút vụng trộm chơi trò ngược đãi, tất nhiên có mùi hương của nàng ấy, chỉ có điều cái mũi của Song Nhi cũng thật linh, sau này ngàn vạn lần phải chú ý, ăn hoang phải lau miệng thật sạch sẽ mới được!

- Tiểu Cửu ca, nhất định là nhân lúc muội không ở nhà, tỷ tỷ lại đánh huynh rồi, bằng không trên người huynh sao lại có mùi hương của tỷ ấy?

Song Nhi nghiêng đầu, chủ động thay Trần Tiểu Cửu nghĩ ra lý do hợp lý.

Trần Tiểu Cửu liên tục gật đầu:

- Song Nhi tốt, Đan Nhi mấy ngày này ngược đãi ta không ít rồi, muội phải giúp ta đối phó với nàng ấy, bằng không, người chồng thân thiết của muội thật không có chỗ giải oan.

- Tiểu Cửu ca, muội nhất định sẽ giúp huynh mà!

Song Nhi lại mang vẻ mặt vui cười:

- Huynh không phát hiện tỷ tỷ là lạ, dường như rất sợ muội sao? Lúc muội không ở nhà, tỷ tỷ cùng huynh lại lén lút đánh nhau, lúc muội xuất hiện trước mặt hai người, tỷ tỷ lại cứ cố tình tránh xa muội, dường như đã làm chuyện trái lương tâm gì đó, không dám đứng cùng với hai chúng ta!

Dừng lại một chút, nàng lại nghiêng đầu hỏi hắn:

- Tiểu Cửu ca, huynh nói đi, thế là thế nào?

Trần Tiểu Cửu trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, ngượng ngùng nói:

- Đầu ta ngốc, làm sao mà biết? Chẳng biết gì cả.

Song Nhi bĩu môi, lần đầu tiên dâng lên thần sắc oán hận:

- Tiểu Cửu ca, huynh rõ ràng là biết mà làm bộ hồ đồ, tưởng Song Nhi là đồ ngốc sao? Bây giờ còn không nói thật với muội? Không nói nữa thì huynh sẽ phải hối hận đó…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.